Cuối tuần, Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt đi ra ngoài chơi với nhau.
Thạt sự là đa số cảnh đẹp tại thủ đô đã được hai người bọn họ ghé thăm hết rồi, nơi giống nhau, cũng người đó, nhưng tâm trạng mỗi lần đến đều khác lạ.
Tần Chung Việt trông cao ráo đẹp trai, Tạ Trọng Tinh càng không kém, đi trên đường thường xuyên bị người ta nhòm ngó.
Tạ Trọng Tinh vẫn luôn ở bên cạnh Tần Chung Việt, y nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Chung Việt chưa bao giờ chịu cho con gái tiếp cận, điện thoại hắn đúng là được giữ đến sạch sẽ.
Nơi này không hề giống với thành phố A, tựa như bây giờ vậy, có một bé trai diện mạo xinh đẹp, tinh xảo, ăn mặc thời trang đang bị bạn bè xúi giục bèn chủ động đến gần, sắc mặt cậu ta ưng ửng hồng, hơi hơi thẹn thùng mà ngỏ lời: "À thì, em có thể hỏi anh số điện thoại được không ạ?"
Người cậu ta hỏi đương nhiên là Tần Chung Việt, tuy Tạ Trọng Tinh trông tuấn mỹ nhưng tướng mạo lại xinh đẹp, thanh tú quá mức, bộ dáng nhìn rất dịu dàng hòa nhã, không bằng Tần Chung Việt đẹp trai như ánh mặt trời, nên khi đứng chung một chỗ cùng Tần Chung Việt, y luôn bị xem nhẹ.
Tần Chung Việt đang lựa dây đeo trang trí điện thoại ở quầy hàng, nghe thấy bé trai hỏi thì hơi ngớ ra, "Cậu đang nói chuyện với tôi à?"
Nam hài khẩn trương gật gật đầu, Tần Chung Việt đáp: "Không cho."
Bé nam còn muốn nói thêm gì nữa thì Tần Chung Việt - với kinh nghiệm vô cùng phong phú đã mò vào túi lấy danh thiếp Hoa Vinh ra đưa cho cậu bé, sau đó dường như không có chi mà nói chuyện với Tạ Trọng Tinh: "Cậu thích con chim cánh cụt nhỏ này hả? Bụ bẫm, đáng yêu lắm á."
Cậu trai có hơi xấu hổ nhưng vẫn cầm tấm danh thiếp kia rời đi, chẳng được bao lâu lại vòng trở về, chỉ chỉ về một người đàn ông coi như anh tuấn ở phía sau cách đó không xa, nói với Tạ Trọng Tinh: "Anh ấy muốn hỏi xin cách liên lạc của anh, anh có tiện không?"
Sau đó hạ giọng, lén lút nói: "Của anh ấy rất lớn, có thể làm cậu sướng lắm á."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tuy cậu trai nỗ lực đè thấp giọng nhưng Tần Chung Việt vẫn nghe thấy một ít từ, vẻ mặt hắn đột nhiên quạu, đẩy cậu ta một phen, cuộn nắm tay, "Cậu mà ăn nói bậy bạ vậy nữa, tôi đánh cậu liền đó!"
Cậu trai bị hắn dọa hoảng sợ, lẩm bẩm: "Không cho thì thôi, tức giận cái gì, thật là."
Nói xong, quay đầu chạy ngay tức thì.
Tần Chung Việt nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, bảo: "Xui ghê á, để tôi thanh tẩy lỗ tai cho cậu nha."
Dứt lời bèn nắm một bên tai của Tạ Trọng Tinh lên, thổi thổi vào bên trong.
Tai Tạ Trọng Tinh rất nhạy cảm, bình thường Tần Chung Việt hạ giọng nói chuyện bên tai y thì sẽ làm vành tai y nổi lên một màu hồng nhạt, giờ hắn còn trắng trợn, táo bạo mà thổi khí vào lỗ tai y như vậy, làm Tạ Trọng Tinh hơi dỗi, y đẩy Tần Chung Việt ra, nói: "Không cần thổi đâu, tôi không nghe thấy."
Tần Chung Việt gãi gãi đầu, lấy tai nghe từ trong túi ra rồi cắm vào điện thoại, đem tai nghe nhét vào tai Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nghe ra được, là một khúc dương cầm.
Tần Chung Việt nghiêm túc bảo rằng: "Thanh lọc tâm hồn cậu nè."
"Tâm hồn tôi đã bị cậu làm bẩn hàng trăm ngàn lần rồi." Mặt Tạ Trọng Tinh không cảm xúc đáp.
Tần Chung Việt kinh hãi: "Sao có thể! Tôi làm bẩn cậu chỗ nào?"
Tạ Trọng Tinh vẫn trưng khuôn mặt không biểu cảm ra mà nói: "Động một chút là tắm rửa xong thì cởi truồng đi ra hỏi tôi có lớn hay không. Đôi mắt tôi đã bị cậu làm dơ từ lâu rồi."
Tần Chung Việt đang muốn cãi lại, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói gọi hắn, hắn quay đầu thì thấy là đám Lê Quân.
Tần Chung Việt tươi cười chào đón bọn họ, hỏi: "Các cậu làm gì đó?"
Lê Quân trả lời: "Đi ủng hộ hộp đêm mới mở của Đường Minh Tân."
Dừng một chút mới dùng kiểu đùa giỡn nói: "Hai tháng này cậu thật là bận rộn ha, gọi điện thoại không nhận, lên px tìm cậu cậu cũng không để ý tới."
Tần Chung Việt vô cùng thành khẩn đáp: "Tôi bận quá, thật sự, không cố ý lơ cậu đâu."
Lê Quân nở nụ cười, "Tôi biết mà, mấy chuyện gần đây của cậu, ba mẹ tôi cũng biết hết rồi." Đương nhiên, cũng không phải là chuyện tốt gì, rất nhiều người còn đang chờ để chế giễu đây, nhưng những việc này Lê Quân không cần nói với cậu ấy, "...... Vậy cậu có tới không?"
"Tới cái gì?"
"Còn giả ngu với tôi à, đi hộp đêm cùng tụi tôi chứ." Lê Quân nói.
Tuy rằng cãi nhau với Mạc Dữ khá lớn và khó chịu, nhưng quan hệ của Tần Chung Việt cùng Lê Quân vẫn rất tốt nên không ổn khi từ chối cho lắm, nhưng hắn còn muốn đi dạo theo Tạ Trọng Tinh cơ, chỉ cân nhắc vài giây, Tần Chung Việt do do dự dự mở miệng: "Thôi, tôi không đi đâu, tôi muốn bồi Tinh Tinh đi dạo phố ăn vặt."
Tạ Trọng Tinh vừa nghe tới hộp đêm thì ánh mắt đã không đúng rồi, trong nội tâm không muốn hắn đi hộp đêm, nên cũng không giả bộ rộng lượng mở miệng nói anh ta đừng kéo hắn đi.
Lê Quân nhìn Tần Chung Việt, lại nhìn Tạ Trọng Tinh, nói: "Chán thế, thôi, chúng ta đi."
Tần Chung Việt nghiêm túc đáp: "Lần sau bồi thường cho cậu ha."
Lê Quân xua xua tay, cùng những người khác đi xa, chờ đến khi không nhìn thấy Tần Chung Việt cùng Tạ Trọng Tinh nữa mới có người nói: "Tần Chung Việt hoàn toàn vì một thằng con trai mà vứt bỏ tụi mình rồi."
"Nhưng tao nghĩ hai tụi nó chắc là không làm tới đâu, thằng nhóc kia vừa nhìn là biết chưa bị khai bao, ngây ngô vô cùng."
"Xương học bá này khó gặm à nha, Tần Chung Việt lại chưa từng chơi trai gái gì, phỏng chừng là nghiêm túc đó."
"Nghiêm túc cũng vô dụng, cũng sắp nửa năm rồi mà nó vẫn chưa tha được người lên giường. Nó bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chơi trò quỷ này, không phải là đang yêu đương với người ta thật đó chứ?"
"Con trai thì có gì hay chứ, vừa khó chịu, cả người vừa cứng ngắc, khẩu vị nó rất độc đáo."
Cho dù Lê Quân không nói quan hệ giữa Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt cho bọn họ, nhưng những người này thấy được diện mạo của Tạ Trọng Tinh thì căn bản là sẽ không nghĩ được theo hướng tốt nào.
Tuy đều là 17-18 tuổi, nhưng tính ở phương diện trai gái coi như đã có kinh nghiệm lắm rồi, trình độ tán tỉnh, từ ngữ sử dụng cũng càng ngày càng dơ.
Lê Quân lên ra tiếng ngăn cản: "Đủ rồi, đừng nói lung tung nữa."
Anh ta ngăn cản càng không làm những người khác ngừng nghị luận, thậm chí có một thiếu niên nhuộm tóc đỏ liếm môi một chút, nóng lòng muốn thử mà nói: "Này, em nói chứ, quan hệ giữa anh Lê Quân và Tần Chung Việt tốt vậy, lần sau anh hỏi thử đi, nếu được, em cũng muốn thử xem."
Lê Quân quay đầu nhìn cậu ta, "Thử cái gì?"
Thiếu niên trả lời: "Thử với con trai đó, nếu muốn Tần Chung Việt không nghiêm túc vậy nữa mà chỉ tùy tiện theo đuổi thôi thì anh tổ chức trò chơi đi, để em cũng nếm thử hương vị của học bá kia chút."
Lê Quân giơ điện thoại lên, "Tôi ghi âm lại hết rồi, đợi lát nữa gửi cho Tần Chung Việt."
Thiếu niên: "......"
Lê Quân cất điện thoại, nói: "Bớt nói những lời này đi, Tần Chung Việt không giống với chúng ta đâu."
Anh ta nghĩ đến Tần Chung Việt tự hào đối với tấm thân xử nam của mình, đến bây giờ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Lê Quân quen chơi bời, ngoại trừ Tần Chung Việt, người bên cạnh toàn là người mê chơi giống anh ta, cái giới này của bọn họ đều thế này cả, chơi công khai, chơi đến loạn, thuần túy chỉ là chủ nghĩa hưởng lạc thôi, nên không thể nào lý giải nổi cái khái niệm thuần khiết ấy của Tần Chung Việt.
Những cánh hoa anh đào mong manh ngày đó, nay đã bị vướng màu đen
Chờ đến khi tiếng sấm lắng dần, cũng là lúc bừng tỉnh khỏi giấc mơ ảo mộng.
Đến bây giờ, anh ta vẫn không hiểu được, anh ta muốn cho Tần Chung Việt biết nhiều nơi phồn hoa vui sướng hơn, hiện tại mê một người con trai chắc đơn giản chỉ là cảm giác mới mẻ lần đầu mà thôi.
Kiểu mới mẻ nông cạn này chịu không nổi thời gian tra tấn, anh ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ một hai năm, Tần Chung Việt sẽ mất đi hứng thú nhanh thôi.
Suy cho cùng, đàn ông đều là cái dạng này cả.
Trong lòng Lê Quân suy nghĩ cái gì, thiếu niên không biết, chỉ rất bất mãn đối với hành vi muốn cáo trạng của Lê Quân, chẳng qua vẫn ngậm miệng, trong lòng thì nghĩ, "Có chỗ nào không giống nhau cơ chứ, đều là con trai cả mà, khoái ăn cùng một kiểu đồ ăn, nhưng cũng có lúc cần lạ miệng chứ bộ."
Lại nghĩ đến gương mặt ấy của Tạ Trọng Tinh, trái tim có chút ngứa ngáy, tuy cậu ta không ưng vụ chơi trai này cho lắm, nhưng nói chung cứ đẹp là được, nếu đè một tên nhóc với vẻ mặt lạnh nhạt xinh đẹp như vậy ở dưới thân, nhìn cậu ta phẫn nộ giãy giụa, cũng cực kỳ thú vị ấy nhỉ.
Chẳng qua bây giờ Tần Chung Việt trông chừng kỹ quá, cậu ta định chờ đến khi hắn ngán thì thôi, dù sao cũng không vội, vốn mỹ thực là đáng giá để chờ đợi mà.
*
Tần Chung Việt mang theo Tạ Trọng Tinh về tới nhà mình, Tần Hướng Tiền rất ít ở nhà, Tạ Trọng Tinh cũng quen thuộc cảm giác khi ở nhà Tần Hướng Tiền rồi nên càng ngày càng tự nhiên.
Y có thể cảm nhận được Tần Hướng Tiền săn sóc cẩn thận y, thật ra hai cha con bọn họ giống nhau ở điểm này.
Đều cẩn thận vô ngần mà chiếu cố lòng tự trọng của y.
Tạ Trọng Tinh cảm thấy mình không phải là loại người có lòng tự trọng cao trong chuyện gia đình hay những vấn đề khác, đương nhiên, tình huống này chỉ tồn tại với mối quan hệ bạn bè thuần túy.
Một khi có ý nghĩ khác, sẽ cảm giác bản thân thật sự không ngẩng nổi mặt trước Tần Chung Việt.
Cho nên y cũng không vội làm rõ lời Chung Việt nói gì đó với mình, trạng thái kiểu này khá tốt.
Y không quăng mồi câu cho Tần Chung Việt, cũng tự nhiên đá văng thính Tần Chung Việt cho y đi, rồi không có sau đó nữa.
Ngược lại, tâm thái gió êm sóng lặng.
Y uống một ngụm trà bưởi mật ong, đây là do dì trong nhà Tần Chung Việt tự tay làm, nguyên nước nguyên vị, ngon hơn rất nhiều so với mấy loại mua ở ngoài, y thích uống cực kỳ, Tần Chung Việt sẽ mang từ nhà đến ký túc xá cho y, trong lúc không hay biết, y đã uống hết qua một mùa hè.
Tần Chung Việt cho y xem kế hoạch của mình, nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tạ Trọng Tinh cẩn thận lật xem một chút rồi đưa ra vài kiến nghị, mắt Tần Chung Việt sáng rực lên, giơ ngón cái với y, "Cậu đúng là nhà tư bản lão luyện, cắt rau hẹ cũng giỏi quá đi chớ!"
Không ai mà không phản ứng khi chính bản thân nhận được lời khen khẳng định cả, Tạ Trọng Tinh cũng như thế, y cong khóe môi lên, khẽ cười.
Tuy nhìn Tần Chung Việt thì hơi khờ, nhưng các kế hoạch trong sách được sắp xếp rất tài tình, sau khi Tạ Trọng Tinh xem xong đã không nhịn được đổi mới suy nghĩ với Tần Chung Việt, hỏi: "Tất cả đều là chính cậu viết à?"
Tần Chung Việt đáp: "Hầu hết đều là do tôi viết, ba tôi cho chút ý kiến, giúp tôi sửa lại xíu thôi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Tốt lắm, rất hoàn thiện, chỉ chờ tài chính đúng chỗ nữa thôi."
Hai mắt Tần Chung Việt sáng quắc, nói: "Nếu ba tôi không cho, tôi sẽ...... Quỳ xuống cầu ông ấy!"
Tạ Trọng Tinh cảm giác không thể nào đè nén được niềm vui mỗi khi ở bên Tần Chung Việt, y hơi hơi cong mắt, giấu đi ánh sáng trong mắt, "Có thứ nào cậu muốn mà ông ấy chưa cho cậu đâu, không nghiêm trọng tới mức quỳ xuống như vậy chứ."
Vẻ mặt Tần Chung Việt thâm trầm mà nói: "Tôi cũng chỉ nói vầy thôi, ba tôi thương tôi lắm á, từ nhỏ đến lớn chưa từng gây áp lực gì cho tôi cả. Chẳng qua trước kia tôi chỉ cảm thấy cái gì ông ấy cũng biết, đáng tin giống một ngọn núi lớn, cho nên tôi cứ mãi dựa vào ổng, nhưng hiện tại tôi nghĩ lại, có lẽ ông ấy đã rất mệt rồi, ông ấy cũng sẽ già đi. Nếu tôi không đứng lên, chờ ổng già rồi, còn phải bị người khác cười nhạo hổ phụ khuyển tử, tôi không muốn để ông ấy cả đời lợi hại, kết quả lại bị người khác cười nhạo không có nổi một đứa con trai giỏi."
Tần Hướng Tiền đi tới cửa, vừa lúc nghe thấy một tràng thoại này, ông có hơi không thể tưởng tượng được mà thăm dò nhìn thử, xác nhận thật sự người nói ra lời này là con của ông thì mũi không khỏi đau xót, hốc mắt nóng lên.
Tạ Trọng Tinh nghe xong, cũng cảm thấy Tần Chung Việt biến hóa không phải là lớn, mà là cực kỳ cảm động.
Nhưng mà nhanh chóng, ông trơ mắt nhìn vẻ mặt Tần Chung Việt đắc ý mà nói: "Ổng thương tôi như vậy, chờ lát nữa tôi xin ổng thêm năm trăm triệu, chắc là sẽ không đến phân đoạn tôi phải quỳ xuống cầu ổng đâu ha?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Hướng Tiền: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Tần già: Trả cảm động lại đây cho tuiiiiiiii