Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 69: Chó đi thành đôi, đồng loại cộng minh



Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_______________________

(*) cộng minh -共鸣: cộng hưởng, vang dội, sự hưởng ứng, đồng cảm.

Tần Hướng Tiền tham dự buổi yến hội gia tộc, lần này vẫn là mình ông tới như cũ.

Bởi vì con trai thi đậu trường đại học nổi tiếng, ông vô cùng nổi bật ở trước mặt họ hàng, nhưng vì chuyện con trai đầu tư loạn xà ngầu gần đây nên ông cũng khá giận.

Tựa như lúc này, Tần Đức Giang cười tủm tỉm kính rượu ông, lôi kéo Tần Văn Hiên nói với ông: "Em ba, giờ Văn Hiên cũng lớn vầy rồi, chú xem có thể dìu dắt nó chút ít được không."

Tần Hướng Tiền chậm rì rì đáp: "Tôi dìu dắt cái gì, cháu nó cũng có người cha tốt mà, hẳn là không tới lượt tôi đâu ha?"

Sắc mặt Tần Đức Giang hơi cứng đờ, toàn bộ Tần gia chỉ có Tần Hướng Tiền mới có thể lấy tiền ra cuồn cuộn không ngừng, còn những người khác chỉ dựa vào một công ty của Tần Hướng Tiền mà chia hoa hồng, ông ta không có khả năng như Tần Hướng Tiền, có thể lấy ra mấy ngàn vạn hay cả vạn vạn cho con trai làm bậy.

Vốn lưu động trong tay ông ta cũng chỉ có hai ngàn vạn mà thôi.

Nhưng loại chuyện đầu tư này, nguy hiểm cực lớn, ông ta càng không hiểu được tại sao Tần Hướng Tiền lại dung túng cho Tần Chung Việt dốt đặc cán mai ở phương diện này.

Tần Đức Giang giả bộ quan tâm hỏi: "Nghe nói gần đây Chung Việt mua thêm một mảnh đất hoang nữa à? Chú làm ba sao không đề cập cho nó biết chút, phố X kia chỉ là một thành thị tuyến mười tám thôi, mua đất chỗ đó thì làm gì có lợi nhuận, cho dù muốn chơi cũng không thể chơi như thế được, đúng chứ? Lỡ thật sự không được, chú mang theo Văn Hiên đi, ở phương diện này nó hiểu tất, có thể giúp chú kha khá."

Nếu ông còn không nhìn ra mấy thủ đoạn đó vậy ông không phải là Tần Hướng Tiền rồi, Tần Chung Việt vừa có tin gì không tốt, những người này ngay lập tức nâng con trai họ lên trước mặt mình, thật đúng là cho rằng Tần Chung Việt không được còn bọn họ thì được à?

Cứ theo lẽ thường,Tần Hướng Tiền đánh trống lãng, tùy tiện đâm Tần Đức Giang vài câu, đến lúc Tần Viễn Kiến nghe thấy chuyện này mới gọi Tần Hướng Tiền đến trước mặt, nói với ông: "Về chuyện kia, Việt Việt chơi tới mức ấy, sao mà con cũng dung túng vậy, nhà chúng ta dẫu có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không thể tùy ý nó bại hoại như thế, con đừng cho nó tiền nữa, có tâm thì con đưa Văn Hiên một cái công ty để nó quản, với lại Mân Mân......"

Tần Viễn Kiến một hơi đọc lên hết toàn bộ tên cháu trai lão ra.

Tần Hướng Tiền vô cảm, ông đã quen Tần Viễn Kiến "xử lý việc một cách công bằng*" từ lâu, nhưng lấy đồ của ông đi chia cho người khác, ông càng không thể chịu được. (*gốc: chia đều mỗi người một chén canh – ai cũng có phần)

Tần Hướng Tiền nói liền: "Việt Việt tự có chủ kiến của mình, con tin tưởng nó."

Tần Viễn Kiến đập bàn, "Sao con không nghe lời ba vậy!? Ba hại con hay sao? Việt Việt học hành tốt, nhưng kinh doanh thì không được, con còn tiếp tục như vậy, gia nghiệp nhà họ Tần sẽ bị con làm cho sạt mất thôi."

Tần Hướng Tiền vững vàng đáp: "Nó có sạt, con sẽ kiếm về lại, cũng không thiếu chút tiền ấy."

Nói xong, ông cầm lấy điện thoại, làm trò trước mặt Tần Viễn Kiến và một đám anh em trai gái, quăng thêm năm ngàn vạn cho Tần Chung Việt, vẻ mặt tự tin, hồ hởi nói: "Cha giỏi không đẻ con dở, tôi tin con trai tôi!"

Toàn bộ họ hàng: "......"

Tần Viễn Kiến tức giận đến cả người run lên, "Cái thằng phá của này! Tức chết tôi rồi!"

Tại sao lão lại sinh ra một đứa con trai không thể nào hiểu nổi này chứ!

Tần Hướng Tiền quan tâm đáp: "Ba, đừng nóng giận mà, thân thể ba không tốt, tức quá dễ nghẽn mạch máu não, nhồi máu cơ tim và đột quỵ đó, mấy cái này đều là trí mạng, ba chú ý cảm xúc, bớt lo chuyện bao đồng đi."

Tần Viễn Kiến: "...... Mày đang rủa tao đó hả!?"

Biểu cảm Tần Hướng Tiền kinh ngạc và phong phú: "Ba, con chỉ đang quan tâm ngài thôi mà, đến tuổi này rồi, ngài phải chú ý nghỉ ngơi mới đúng, chuyện Việt Việt ngài cũng đừng lo nữa, nó là con trai con, con có tiền cho nó làm bậy, người khác thì không phải con con, con quản không được."

Tần Viễn Kiến: "......"

Lão bị tức đến mức không nói nổi lời nào, lại vì ngồi trên xe lăn nên không thể đánh Tần Hướng Tiền được, đành phải kêu bảo mẫu đẩy mạnh lão về phòng, nhắm mắt làm ngơ.

Gia yến vẫn còn tiếp tục, nhưng Tần Hướng Tiền ăn không vô nữa, ông tìm cớ rồi lẻn đi mất.

Ra khỏi nhà cũ, ông nhận được tin nhắn của con trai, "Ba, sao ba đột nhiên cho con năm ngàn vạn vậy? Ngại thiệt á! Vậy con nhận, không khách khí đâu nha!!!"

Tần Hướng Tiền đáp lại: "Gửi nhầm, mày chuyển lại cho ba đi."

Tần Chung Việt: "......"

Tần Hướng Tiền thúc giục: "Nhanh lên!"

Tần Chung Việt hờn hờn dỗi dỗi mà chuyển lại.

Cứ chuyển đi chuyển lại như này, phí thủ tục trừ mất hơn một vạn, nếu mà để Tạ Trọng Tinh biết ha, khẳng định sẽ đau lòng lắm đây. Tần Chung Việt nghĩ.

Tần Hướng Tiền gửi cho hắn một phong bì lần nữa, Tần Chung Việt ngó thử, lại là năm ngàn vạn, "???"

Ba hắn có cái tật xấu gì dị???

Tần Hướng Tiền gọi điện thoại cho hắn, "Con ngoan, lần này không gửi sai đâu."

Tần Chung Việt: "......"

Tần Hướng Tiền: "Nếu mày lỗ sạch vốn, ba lập tức nhận Tạ Trọng Tinh làm con nuôi."

Tần Chung Việt cả kinh, "Không được!"

Tần Hướng Tiền: "?"

Tần Chung Việt nói: "Năm sau con muốn cưới Tạ Trọng Tinh làm vợ cơ."

Tần Hướng Tiền: "????"

Tần Hướng Tiền không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thấy hình như cũng có lý sương sương, "...... Cho nên hiện tại bọn con đang yêu đương hử?"

Tần Chung Việt: "Gì ạ? Yêu đương? Không có nghen."

"......" Tần Hướng Tiền: "Vậy mày nói còn muốn cưới Tạ Trọng Tinh làm vợ?"

Tần Chung Việt tủi thân mà nói: "Đúng vậy ba, nhưng bây giờ Tạ Trọng Tinh vẫn là trai thẳng."

Tần Hướng Tiền: "......"

Tần Hướng Tiền: "???"

Hãy để ông rít điếu thuốc, bình tĩnh một chút nào.

Hút nửa điếu, Tần Hướng Tiền mới hỏi: "Vậy thì thằng bé là trai thẳng, mày làm sao mà cưới thằng bé được?"

Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt phản bác: "Có công mài sắt có ngày nên kim!"

Tần Hướng Tiền: "......"

Tần Hướng Tiền báo cho hắn biết, "Đứa bé kia tâm tính thật thà, tốt nhất con nên có kế hoạch, muốn cưới thằng bé thì phải đường đường chính chính theo đuổi, nếu không, con trực tiếp đi cầu hôn, có khả năng thằng bé sẽ đồng ý chỉ vì con có ân với nó."

Tần Chung Việt nghe xong, nở nụ cười, "Con cũng cảm thấy cậu ấy sẽ đồng ý!"

Tần Hướng Tiền: "??"

Tần Hướng Tiền nói: "Ý ba là, có thể thằng bé sẽ đồng ý không phải vì thích con, mà là vì không đành lòng đường ai nấy đi với con mới đồng ý."

Tần Chung Việt hỏi lại: "Có khác nhau à ba? Đồng ý thì tốt rồi mà, nếu không đồng ý......" Hắn nghĩ trong chốc lát, "Vậy thì cầu hôn thêm lần nữa!"

"Xưa có Lưu Bị được mời ba lần, giờ có con - Tần Chung Việt ba lần cầu hôn! Con thành tâm thành ý như vậy, khẳng định cậu ấy sẽ đồng ý cho coi!"

Tần Hướng Tiền: "......"

Vẻ mặt Tần Hướng Tiền chết lặng mà cúp điện thoại, rồi sau đó lại nhắn một tin cho Tần Chung Việt, "Thằng con báo, ba cầu mày, mày buông tha cho Tạ Trọng Tinh đi, thật sự."

Tần Chung Việt gãi gãi đầu, hồi âm Tần Hướng Tiền, "Ba, ba đừng nhận cậu ấy làm con, nếu không bọn con thành anh em loạn x, sẽ bị người khác chê cười đó."

Tần Hướng Tiền: "......"

Tần Chung Việt thấy Tần Hướng Tiền không gửi tin lại nữa thì cũng không dòm điện thoại tiếp, chỉ là chẳng được bao lâu, bạn cùng phòng nhanh chóng gửi một tấm ảnh tới cho hắn: "Anh, người này tới tìm Tạ Trọng Tinh, anh có biết không?"

Tần Chung Việt vừa nhìn thử, tức khắc nhảy dựng lên, kẻ này còn không phải là Thi Ngôn Dục sao? Bên cạnh chính là Tạ Trọng Tinh, hai người bọn họ đứng cùng nhau, còn nói cái gì đó nữa kìa!

Tần Chung Việt lập tức gọi cho Tạ Trọng Tinh.

Bên kia, Tạ Trọng Tinh nhận máy, giọng điệu rất bình thường, "Làm sao vậy?"

Tần Chung Việt nổi giận đùng đùng hỏi: "Bây giờ cậu đang ở cùng ai?"

Tạ Trọng Tinh cảm giác được sự bất mãn trong giọng nói của hắn, dòm Thi Ngôn Dục một cái, thành thật trả lời: "Tôi đang ở cùng Thi Ngôn Dục."

Tần Chung Việt chất vấn: "Cậu ở cùng với anh ta làm gì? Sao cậu không nghe lời tôi vậy?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi có nghe, nhưng mà anh ta nói muốn đào góc tường của cậu, hình như anh ta cảm thấy tôi là đối tượng của cậu thì phải."

Tần Chung Việt phẫn nộ: "Tôi đã nói anh ta không tốt rồi mà! Còn đào góc tường tôi nữa chứ, anh ta cũng không nhìn xem cậu là ai! Cậu là người mà anh ta có thể tùy tiện đào là đào hay sao!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Người này, vĩnh viễn nắm bắt trọng điểm sai rồi.

Tạ Trọng Tinh thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy, anh ta không đào được, bởi vì cậu không có góc tường."

Tần Chung Việt hỏi: "Giờ cậu đang ở đâu, đứng yên tại đó, tôi lập tức tới tìm cậu."

Tạ Trọng Tinh lườm Thi Ngôn Dục, anh ta mỉm cười nhìn y, có vẻ không phản đối, y chia sẻ địa chỉ cho Tần Chung Việt.

Cúp máy, Tạ Trọng Tinh nhìn Thi Ngôn Dục, hỏi: "Còn hẹn hò nữa không?"

Thi Ngôn Dục đáp: "Hẹn tiếp chứ, ba người cũng không phải không được."

Tạ Trọng Tinh hơi nhìn không thấu anh ta, nhưng có thể cảm giác được anh ta không có ác ý, y nghĩ nghĩ mới hỏi: "Anh thích Tần Chung Việt à?"

Thi Ngôn Dục hỏi ngược lại: "Cậu nói là kiểu thích nào?"

Tạ Trọng Tinh: "Anh biết tôi nói là kiểu nào mà."

Thi Ngôn Dục: "Không phải là kiểu thích đào góc tường của cậu này đâu."

Trong lòng Tạ Trọng Tinh nhảy dựng, y nhìn sang chỗ khác, ngữ khí nhàn nhạt mà đáp: "Tôi với cậu ấy không phải là quan hệ kiểu đó."

Thi Ngôn Dục không quan tâm điểm này, trên thực tế, bản chất anh ta vẫn là người vô cùng lạnh nhạt, dẫu có thể ngụy trang nhưng thật sự không có bao nhiêu vẻ dễ gần.

Hai người không nói nữa, một lát sau, Tần Chung Việt gọi điện thoại cho Tạ Trọng Tinh xác nhận vị trí, trong quá trình đợi hắn tới nơi, Thi Ngôn Dục bỗng nhiên nói: "Đúng thật là tôi rất thích cậu ta, cậu ta chân thành, nhiệt tình, giống như Mặt trời vậy, toàn bộ sinh mệnh đều là ánh sáng, tôi cũng không ngoại lệ."

Tạ Trọng Tinh nhìn anh ta một cái, ánh mắt Thi Ngôn Dục có hơi né tránh, lỗ tai nổi lên màu hồng nhạt nhè nhẹ, anh ta thấp giọng nói: "Chẳng qua, chỉ là sự yêu thích đối với bạn thân thôi."

Thi Ngôn Dục nhìn Tần Chung Việt đang chạy nhanh tới chỗ bọn họ, nói: "Tôi quý trọng tình bạn này, nhưng dường như chỉ có tôi để ý."

"Cho nên, có muốn làm một giao dịch không?"

Tạ Trọng Tinh: "......Giao dịch gì?"

Thi Ngôn Dục: "Tôi giả bộ theo đuổi cậu, sau đó trả cậu 5000 tệ mỗi ngày."

Tạ Trọng Tinh: "???"

Y không hiểu được mạch não của Thi Ngôn Dục, "Vì sao muốn theo đuổi tôi?"

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thi Ngôn Dục lộ ra một nụ cười ác liệt, "Tôi muốn nhìn biểu cảm cậu ta tức đến hộc máu."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Thi Ngôn Dục nói: "Chờ khi tôi không theo đuổi được cậu, khẳng định cậu ta sẽ thương hại tôi, cuối cùng không so đo hiềm khích trước đây mà giải hòa, chúng ta lại trở thành bạn bè."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Vẻ mặt Thi Ngôn Dục như định liệu trước, nói: "Cái này gọi là lấy độc trị độc."

Tạ Trọng Tinh: "........."

Y rốt cuộc biết được tại sao Thi Ngôn Dục có thể cộng minh với Tần Chung Việt rồi, bởi vì đầu óc đều không tốt lắm.

Thi Ngôn Dục thấy y không nói lời nào, hơi hơi nhíu mày, "Chê ít à? Vậy một ngày một vạn, cậu đừng quá quắt nhé, tôi với cậu ta làm bạn, nếu hai người các cậu ồn ào chia tay, tôi còn có thể thổi gió bên tai, đối với cậu cũng có chỗ tốt mà. Nếu là đám Lê Quân kia, hai người các cậu chia tay, bọn họ khẳng định vỗ tay tỏ ý vui mừng, ngày sau lập tức đưa đàn bà lên giường cậu ta liền luôn đó."

"...... Một vạn lẻ một ngàn, không thể nhiều hơn, làm người đừng tham như vậy." Thi Ngôn Dục lạnh nhạt mà cảnh cáo.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Hết chương 69