Tần Chung Việt dừng lại, giọng nói có chút nén lại, "Tinh Tinh, chờ một chút."
Tạ Trọng Tinh đáp lại.
Tần Chung Việt xoay người, bước nhanh về phía Lê Quân, câu lấy cổ anh ta bằng một tay, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Lê Quân cảm thấy Tần Chung Việt lúc này thật sự rất xa lạ.
Hai người đi đến một góc yên tĩnh ngoài hộp đêm. Tần Chung Việt hỏi: "Bọn họ đã nói gì sau lưng Tạ Trọng Tinh? Hôm nay không phải là lần đầu tiên đúng không?"
Lê Quân im lặng một lát rồi nói: "Họ chỉ nói bừa thôi, cậu quen đám đó lâu như vậy, còn không hiểu bọn họ sao?"
"Chỉ nói bừa thôi!? Nó có thể nói những lời khó nghe như vậy ngay trước mặt tôi, nếu tôi không có mặt ở đó, có phải sẽ nói thẳng là Tạ Trọng Tinh bán...?" Câu tiếp theo quá bẩn, Tần Chung Việt không thể nói ra. Dưới ánh đèn đêm, nước mắt hắn rơi xuống khóe mi, nhưng hắn nhanh chóng lau đi.
Lê Quân quay đầu đi, thấp giọng: "Tần Chung Việt, không đến mức phải như vậy đâu, chúng ta đều là bạn cũ từ nhỏ cả, không cần phải vì người con trai mà xé mặt nhau."
Tần Chung Việt quát: "Rốt cuộc là thế nào! Anh mau nói đi!"
Lê Quân không chịu mở miệng, Tần Chung Việt tiếp lời: "Anh cũng đang ức hiếp tôi phải không? Tôi biết anh và đám đó có cùng bạn gái, ngủ cùng nhau, tình cảm đương nhiên sẽ tốt hơn so với tôi. Nhưng Lê Quân à, tôi coi anh là người bạn tốt nhất đó."
"Nếu anh vẫn coi tôi là bạn, thì hãy nói cho tôi biết."
Lê Quân đột nhiên lên tiếng: "Ý của cậu có nghĩa là nếu tôi không nói, thì cậu và tôi cũng sẽ tuyệt giao?"
Tần Chung Việt thấp giọng: "Tôi không muốn tuyệt giao với anh."
Lê Quân bỗng cảm thấy mệt mỏi, anh ta từ từ nói chuyện: "Giang Thành là người hung hãn nhất, nó còn nói chờ cậu chán rồi thì phải nếm thử 'hương vị' của cậu ta. Khấu Thuần và Giang Thành còn đố xem chừng nào thì cậu chơi chán, tiền đặt cược là Tạ Trọng Tinh. Còn Tiêu Hiển Diệu cũng muốn chơi 4P cùng bọn họ, chỉ có ba đứa nó thôi."
Tần Chung Việt luôn biết bọn họ chơi rất bẩn, nhưng khi nghe những lời này từ Lê Quân, hắn gần như không thể thở nổi, đầu óc trống rỗng, sau đó là sự phẫn nộ tột cùng. Hắn cảm giác như mình muốn giết người.
Giọng hắn càng thêm khàn đi, "Anh không ngăn cản bọn nó sao?"
Lê Quân đáp, "Tôi đã cố ngăn cản, nhưng cậu cũng biết tính cách của đám đó mà."
Tần Chung Việt im lặng nhìn anh ta, "Anh có từng tham gia vào những chuyện như vậy hay không?"
Lê Quân nói, "Không, tôi sẽ không đem chuyện của cậu bàn tán ra ngoài, cũng không nói với người khác về chuyện giữa cậu và Tạ Trọng Tinh. Nhưng tôi vẫn phải nói với cậu, Tần Chung Việt, vì một người con trai, không đáng đâu."
Tần Chung Việt nhỏ giọng nỉ non, "Em ấy đáng giá, em ấy đáng giá hơn tất cả."
Nói xong, Tần Chung Việt không quay đầu lại mà bước về phía Tạ Trọng Tinh.
Lê Quân nhìn Tần Chung Việt đi về phía người con trai kia rồi người đó ôm lấy eo hắn, hai người dựa sát vào nhau rời đi, anh ta không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
Đứng yên một hồi lâu, Lê Quân mới chậm rãi trở lại phòng.
"Chẳng lẽ Tần Chung Việt nó bị ngu à? Dành cả đời cho một thằng con trai, con trai có thể sinh con cho nó sao? Chơi chỗ đó của một thằng con trai sướng vậy hả, có thể khiến nó mê muội đến mức đó à? Còn dám đánh tao! Tao phải nói ba tao hỏi ba nó xem rốt cuộc đây là có ý gì!" Xe cứu thương vẫn chưa đến, may mà trong tiệm có thuốc sẵn, có thể xử lý tạm thời vết thương trên đầu của Giang Thành.
Giang Thành đang nổi giận, còn bị thiếu nữ làm đau vết thương, cậu ta lập tức tát cô gái ngã xuống đất, "Mày muốn chơi tao ch.ết sao? Tao đau muốn ch.ết mà mày vẫn vui à?"
Nói xong, cậu ta còn đá vào người thiếu nữ đó.
Lê Quân lớn tiếng, "Đủ rồi!"
Âm thanh của anh ta làm căn phòng im lặng ngay lập tức.
Lê Quân hạ mắt nhìn, nâng cô gái dậy, nhẹ nhàng nói, "Không sao chứ?"
"Không, không sao, cảm ơn anh." Cô gái khóc không ngừng, gương mặt trắng nõn bị Giang Thành đánh đến sưng vù lên.
Lê Quân lấy từ ví ra một xấp tiền mặt, nhét vào tay thiếu nữ, "Nơi này không cần sự giúp đỡ của em nữa, mau ra ngoài đi."
Cô lập tức nói, "Không cần đâu, cảm ơn anh."
Lê Quân vẫn kiên quyết nhét tiền vào tay cô, "Đi bệnh viện xử lý vết thương trên mặt đi, đừng để lại sẹo, nhìn sẽ không đẹp."
Sau khi đuổi cô gái đi, sắc mặt ôn hòa của anh ta thay đổi ngay lập tức.
Giang Thành mở miệng nói không ngừng, "Lê Quân, mày lại làm người tốt ở đây, bước tiếp theo có phải là đem người lên giường không? Không lẽ cái mặt hàng như vậy cũng có thể khiến mày để mắt đến? Làm vài lần chỉ sợ cũng sẽ lỏng thôi."
Lê Quân ngồi xuống, nói, "Giang Thành, trước tiên mày nên nghĩ lại về bản thân mình đi."
Giang Thành ngạc nhiên, "Mày có ý gì?"
Lê Quân có chút bực bội mà đốt điếu thuốc, "Nhà bọn họ làm ăn với quân đội Nga, động một cái là đơn lớn hàng chục tỷ, trong đám chúng ta, ai có thể so sánh với năng lực của nhà cậu ta?"
Giang Thành cảm thấy hoang mang trong lòng, "Lê Quân, rốt cuộc mày muốn nói gì?"
Lê Quân nói, "Ý của tao mày còn chưa hiểu sao? Tần Chung Việt là người có tiền trong giới của tụi mình, tất cả chúng ta đều phải dựa vào nhà cậu ta để sống. Chỉ cần Tần Chung Việt muốn, cậu ta có thể hoàn toàn lấy đi mọi hạng mục tài nguyên mà nhà chúng ta có."
Anh ta hạ giọng, "Thường ngày tính tình cậu ta tốt, dễ gần, mấy người thật sự nghĩ cậu ta là bệnh nhân à?"
Giang Thành có vẻ như vừa nghe được điều gì đó buồn cười, "Mày bị điên à? Mày nói những chuyện này làm gì? Chẳng lẽ nó có dám vì một thằng con trai bán mông mà trả thù tao sao?"
Lê Quân hỏi, "Vì sao mày nghĩ nó không dám?"
Anh ta đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn tối mờ mờ không thấy rõ biểu cảm, "Giang Thành, mày chuẩn bị tinh thần đi. Tần Chung Việt có thể sẽ làm khó nhà các ngươi."
Nói xong, anh ta chấc chân bước ra khỏi cái phòng này.
Giang Thành tức giận đến mức đập vỡ cái ly, "Nó làm khó nhà tao, nó làm được sao? Nó cho rằng chơi đàn ông thì vinh quang lắm à? Nếu tao đến mách thẳng với ba nó, nó có trái gọt gì để ăn hả? Muốn làm khó tao? Được thôi, ai sợ nó? Vì một con thỏ, ha, vì một con thỏ bán mông!"
Chú thích: Câu "一个卖屁股的兔子" (một con thỏ bán mông) trong tiếng Trung có thể được hiểu là một cách diễn đạt hài hước hoặc chế giễu, thường dùng để chỉ một người có hành vi hoặc phẩm chất bị coi là thấp kém, không đáng giá. Câu này thường mang hàm ý châm biếm hoặc chỉ trích về sự hạ thấp giá trị bản thân của một người. Câu này có thể ám chỉ người đó làm những việc không đáng hoặc không phù hợp với giá trị và phẩm cách của mình, làm giảm giá trị của bản thân trong mắt người khác.
Những người khác không dám nói lời nào, nhưng đều tự giác rời xa Giang Thành.
Lê Quân nói không sai, nhà Tần Chung Việt có thực lực mạnh mẽ, ngay cả cha mẹ bọn họ cũng phải làm mọi cách để lấy lòng Tần Chung Việt để có được tài nguyên tốt. Nhưng dần dần, họ quên mất việc phải lấy lòng Tần Chung Việt, chỉ đơn giản dùng danh tiếng của "bạn thuở nhỏ" để vớt vát vô số chỗ tốt từ Tần Chung Việt.
Nhà bọn họ có được ngày hôm nay cũng nhờ vào "hữu nghị" với Tần Chung Việt, những thứ nhỏ nhặt từ nhà họ Tần đã đủ để họ vươn lên trở thành hào môn.
Nhưng nếu Tần Chung Việt không cho cơ hội nữa thì sao? Nhà bọn họ sẽ nhanh chóng suy tàn.
Sự thật tàn khốc là vậy đấy, bọn họ chính là những người cần phải lấy lòng Tần Chung Việt nhất.
Mạc Dữ đã là con chim đầu đàn rồi, vậy sao bây giờ họ mới thấy rõ vấn đề?
*
Sau khi hai người lên xe, Tần Chung Việt che mặt mình, không muốn để Tạ Trọng Tinh thấy.
Tạ Trọng Tinh nhìn thấy trên ngón tay cái của Tần Chung Việt có nước mắt, mặt và tai hắn cũng đỏ lên. Y nhẹ giọng nói, "Đừng khóc nữa, có gì đáng khóc đâu."
Tần Chung Việt giọng nghẹn ngào nói, "Tôi cảm thấy khó chịu."
Tạ Trọng Tinh biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Khó chịu cái gì?"
Tần Chung Việt hỏi lại, "Cậu không cảm thấy khó chịu sao?"
Tạ Trọng Tinh đáp, "Tại sao tôi phải khó chịu?"
Tần Chung Việt nghẹn ngào nói, "Đám đó nói về cậu như vậy..."
Tạ Trọng Tinh cười nhẹ, giọng nói êm dịu: "Ừ, ban đầu có thể không thoải mái, nhưng thấy cậu đứng ra bảo vệ tôi thì tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa."
Giọng mũi Tần Chung Việt dày đặc, "Xin lỗi, tôi không nên mang cậu đến đây, để cậu nghe những lời không hay như vậy."
Tạ Trọng Tinh nói, "Không sao đâu."
Y rút ra một vài tờ giấy đưa cho Tần Chung Việt, "Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa."
Tần Chung Việt nhận giấy, lau mặt rồi im lặng.
Tạ Trọng Tinh suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Những gì cậu nói lúc đó có thật không?"
Tần Chung Việt hỏi lại, "Những lời nào?"
Tạ Trọng Tinh nói, "Cậu đã nói, 'Cậu ấy là vợ của tôi, tôi thích cậu ấy, không thể sống thiếu cậu ấy'."
Tần Chung Việt ngạc nhiên, "Tôi đã nói những lời đó hả?"
Tạ Trọng Tinh: "???"
Tạ Trọng Tinh nhấn mạnh, "Cậu đã nói vậy đó."
Tần Chung Việt có chút mê mang nhớ lại, "Lúc đó tôi tức giận đến mức đầu óc trống rỗng, không biết mình nói gì nữa."
Gương mặt vốn đã đỏ vì khóc giờ lại càng đỏ hơn, Tần Chung Việt ôm mặt nói: "Tôi không thể tin mình lại nói những lời buồn nôn như vậy!" Nói xong, vai hắn còn hơi run lên.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y nhẹ giọng nói, "Khi tôi nghe những lời ngươi nói, tôi rất cảm động và vui mừng. Những gì cậu nói cũng chính là những điều mà tôi muốn nói với cậu."
Tần Chung Việt ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.
Tạ Trọng Tinh nhìn gương mặt của Tần Chung Việt, dù đôi mắt của hắn đã đỏ hoe vì khóc nhưng vẫn rất trong sáng và có phần ngốc nghếch, trông thật dễ thương..
Y nhẹ nhàng nghiêng người về phía hắn, đôi mắt yên lặng nhìn Tần Chung Việt, giọng nói nhẹ nhàng lắm, "Cậu đoán xem, lúc này tôi muốn làm gì?"
Tần Chung Việt đối diện với y, theo phản xạ hít một hơi, "Cậu... cậu muốn làm cái gì?"
Tạ Trọng Tinh mỉm cười, đôi môi hồng nhuận cong lên thành một đường cong xinh đẹp, y lại gần Tần Chung Việt hơn một chút, "Cậu thử đoán xem."
Tần Chung Việt ngay lập tức cảm thấy căng thẳng, hắn nín thở, không dám thở ra.
Hắn nhận thấy ánh mắt của Tạ Trọng Tinh đang dừng lại trên... môi mình?
Hắn ngẩn người, một ý nghĩ giống như tia chớp vụt qua đầu ———— Tạ Trọng Tinh muốn hôn mình?
Nghĩ vậy, Tần Chung Việt nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Tạ Trọng Tinh nhìn gương mặt điển trai của hắn, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mát lạnh, càng lúc càng dựa gần vào, hạ một nụ hôn êm nhẹ lên khóe môi hắn.
Tần Chung Việt hoàn toàn cứng đờ cả người.
Hắn và Tạ Trọng Tinh đã hôn nhau nhiều lần rồi, làm sao không nhận ra cảm giác mềm mại và ấm áp này chứ.
Tạ Trọng Tinh đã hôn hắn!
Tần Chung Việt mở mắt ra, thấy được nụ cười rực rỡ của Tạ Trọng Tinh.
"Cảm ơn cậu." Tạ Trọng Tinh nói.
Tần Chung Việt ngơ ngác hỏi, "Cảm ơn tôi vì điều gì?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, "Cảm ơn cậu đã nói ra những điều tôi muốn nghe. Tôi sẵn sàng thử xem."
Tần Chung Việt ngạc nhiên nhìn y, hỏi, "Thử cái gì?"
Tạ Trọng Tinh nheo mắt nhìn hắn, cười nhẹ, "Thử nỗ lực đạt đến đỉnh cao của cuộc sống, rồi cưới một người vừa đẹp trai vừa giàu có."
Tần Chung Việt: "???"
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Cưới người vừa đẹp trai vừa giàu có? Tôi hẹo rồi à?
Việt nhãi con: Người vừa đẹp trai vừa giàu có là ai vậy!! Lợn rừng gào rú.jpg