Hải Thiên vừa bước xuống xe, lập tức đi thẳng về phía Nguyệt Vy.
Dưới những hạt mưa lất phất, toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh giá, mỗi bước đi đều mang theo khí thế đuổi cùng giết tận.
Nguyệt Vy bối rối nhìn Chu Thiệu Khiêm, cô biết trước tình cảnh này thế nào cũng xảy ra đụng độ.
Nguyệt Vy nhìn thấy khí thế bức người của Hải Thiên, theo bản năng đứng sau lưng Chu Thiệu Khiêm, tay nhỏ bám vào anh, lí nhí nói: "Anh Khiêm, chúng ta đi thôi"
Thiệu Khiêm nhìn người đàn ông đang từng bước đi về phía mình, thoạt nhìn có chút quen mắt nếu anh nhớ không nhầm thì anh ta chính là người đàn ông đêm đó kéo Nguyệt Vy lên xe Ô tô.
Càng tới gần, Thiệu Khiêm càng nhìn rõ gương mặt sắc bén của Hải Thiên, đôi mắt sắc bén đó không lẫn vào đâu được.
Là anh ta? Người đàn ông này phải chăng là bạn trai của Nguyệt Vy? Nhưng nếu là bạn trai tại sao cô lại có vẻ e dè sợ hãi như vậy.
Giây phút Nguyệt Vy níu tay Thiệu Khiêm đi lướt qua Hải Thiên, đôi con ngươi Hải Thiên như muốn tóe lửa.
Anh lập tức đứng chắn trước mặt Thiệu Khiêm, những hạt mưa li ti phủ xuống trên tóc anh, tóc mai rủ xuống làm gương mặt bớt đi vài phần sắc bén ngày thường.
Hải Thiên nhìn chằm chằm Nguyệt Vy, ánh mắt như có như không lướt qua đôi tay gầy nhỏ của cô níu lấy cánh tay của Thiệu Khiêm.
Trong mắt là sát ý dày đặc.
"Cho em ba giây, bước qua đây cho anh"
Anh lên tiếng, giọng điệu ra lệnh.
Nguyệt Vy càng ra sức níu chặt lấy tay Thiệu Khiêm, cảm nhận được sự run rẩy từ Nguyệt Vy, Thiệu Khiêm nhìn Hải Thiên, ôn hòa hỏi một câu: "Anh là ai?"
Đôi con ngươi đen nhánh dời đến khuôn mặt Thiệu Khiêm, bạc môi mỏng nhếch lên: "Tôi là ai à?"
Anh nhướn mày: "Anh thử hỏi cô ấy xem.
Tôi là ai?"
Giọng điệu rất thách thức tràn đầy ý tứ châm biếm.
Vẻ mặt kia tựa như muốn nói "tôi là ai, anh còn phải hỏi à".
Thiệu Khiêm nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vy, còn chưa kịp lên tiếng, thì cô gái nhỏ đã vội trả lời: "Là...
là bạn trai cũ của em"
Bạn trai cũ? Không hẹn mà cả Hải Thiên và Thiệu Khiêm đều nhìn chằm chằm Nguyệt Vy.
Bạn trai cũ.
Bạn trai cũ.
Hải Thiện giận tái mặt, ánh mắt đục ngầu sự cuồng nộ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Nguyệt Vy bị ánh nhìn như thiêu như đốt của Hải Thiên làm cho run rẩy.
Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh mãi, trước sau gì cũng phải thẳng thắn tỏ rõ lập trường của mình.
Có Thiệu Khiêm bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, ít nhất là Hải Thiên cũng không dám làm càn.
Vậy nên, Nguyệt Vy càng có dũng khí nói tiếp: "Hải Thiên, tôi đã nói chuyện rõ ràng với anh rồi.
Chúng ta chia tay, đừng ai làm phiền cuộc sống của ai.
Anh cũng đừng tìm tôi nữa.
Tôi thật sự không muốn dây dưa nữa"
Cô không nhìn anh, lời nói lạnh lùng quyết đoán: "Chúng ta...
kết thúc ở đây.
Tạm biệt"
Hai từ cuối cùng cô nói rất khẽ, âm thanh rung rung nơi cuống họng như tựa như rất khó bật ra được thành lời.
Mưa rơi, che đi đôi mắt buồn bã của Nguyệt Vy, cô lướt qua anh một cách hờ hững.
Những giọt nước mưa thi nhau rơi xuống gương mặt sững sờ của Hải Thiên.
Anh bất động, chăm chăm nhìn cô, muốn nói gì đó cổ họng nghẹn ứ.
Dứt khoát, lạnh lùng, không chút do dự.
Thà một lần đau còn hơi trăm lần phải đau.
Bạn biết không, điều tàn nhẫn nhất trong tình cảm không phải là chia tay...
mà là đã biết bản thân mình không thể đi hết cuộc đời cùng người đó nhưng vẫn lưỡng lự tiếc nuối không kết thúc dứt khoát.
Nguyệt Vy không muốn lãng phí thời gian vào một đoạn tình không kết quả.
Cô không chấp nhận được cá tính độc đoán ngang ngược của anh, không chịu đựng được sự kiểm soát điên cuồng của Hải Thiên, vậy nên dứt khoát chia tay.
Có vô vàn lí do, cản trở khiến cô rời xa anh, nhưng để níu giữ lại đoạn tình này, thì lí do chỉ có một là tình yêu.
Cô yêu Hải Thiên, nhưng yêu thôi thì chưa đủ.
Cứ cho là cô quá lí trí, quá tàn nhẫn đi, nhưng cuộc đống mà, không đủ lí trí, không đủ tàn nhẫn, đôi lúc người khổ sẽ là chính bản thân.
Nguyệt Vy không dám quay đầu lại, cô nén lại chua xót trong viên mi, níu tay Thiệu Khiêm bước đi vội vàng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Hải Thiên vẫn đứng đó, anh gần như bất động.
Trong đầu liên tục vang lên câu nói của Nguyệt Vy: "Chúng ta kết thúc ở đây đi.
Tạm biệt"
"Chúng ta kết thúc ở đây đi.
Tạm biệt"
"Đừng dây dưa nữa.
Đừng tìm tôi nữa."
Mỗi câu mỗi chữ đều như mũi dao thi nhau đâm xuống da thịt Hải Thiên.
Ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm, không có nửa điểm vấn vương.
Trong lòng Hải Thiên như có gì đó vỡ ra, tan nát từng mảnh.
Lông ngực phập phồng lên xuống gấp gáp theo từng nhịp thở khó khăn.
Mưa, từng hạt mưa lất phất rơi trên tóc anh, Hải Thiên đứng thẫn thờ như pho tượng sáp.
Dưới ngọn đèn đường, một người ôm đau thương cùng quẫn đứng sững sờ, một người cùng một người che chung một chiếc ô bước đi không ngoảnh mặt lại một lần.
Ly hợp, tan rã, đều là chuyện thường tình trên thế gian.
Gặp nhau là duyên kiếp nhưng chia tay là vì thương đau.
Nếu còn yêu còn vui còn hạnh phúc thì cớ gì phải chia xa.
Chẳng qua là tình cảm mệt mỏi đã mài mòn sức chịu đựng của đối phương.
Một khi không chịu đựng được nữa, tự nhiên người ta sẽ rời đi không chút do dự.
Vậy nên, đừng hỏi tại sao, anh ấy, cô ấy lại tàn nhẫn với mình như vậy? Mà hãy tự hỏi rằng, bản thân mình đã làm gì khiến người ta đến khi chia tay lại dứt khoát lạnh lùng như thế.
Thật ra chẳng ai ngu ngốc rời xa một người đem đến hạnh phúc vui vẻ cho mình cả.
Không ai cả.
Khi Thiệu Khiêm và Nguyệt Vy lên đến nhà, ngoài trời đồn nhiên âm một tiếng, một tiếng xét định tai vang lên, trên nền trời tối đen rạch ngang một tia sáng chói mắt.
"Rào...
Rào...
Rào..."
Mưa như trút nước, từng hạt mưa tới tấp đập vào cửa sổ.
Lòng cô theo đó mà lạnh buốt.
Trời mưa, Hải Thiên sẽ không còn ngây ngốc mà đứng ở đó mãi chứ?Cô tự hỏi.
Mưa càng lúc càng to.
"Âm...
äm...
äm.."
Sét đánh ngang tai, âm thanh man rợ liên tục dội vào tai.
Lòng Nguyệt Vy càng thêm thấp thỏm, mưa to thế này đừng nói là anh vẫn còn đứng bên dưới đấy nhé.
Không đâu...
hẳn là anh đã về rồi.
Cô tự trấn an mình.
Nguyệt Vy muốn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới xem sao, nhưng vẫn cứ lưỡng lự chần chừ, cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng, sẽ không chịu đựng được khi nhìn thấy gương mặt vô hồn của anh.
"Anh uống trà hay..
hay cà phê?"
Cô hỏi Thiệu Khiêm, trong giọng có chút run rẩy.
Thiệu Khiêm nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, anh mỉm cười nhưng không mấy vui vẻ: "Trà cũng được"
Nguyệt Vy gật đầu, cô nặn ra một nụ cười thật tươi: "Anh...
chờ chút.
Em đi pha ngay đây."
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm này của cô, Thiệu Khiêm thở dài, anh cũng đã đoán ra phần nào tâm tư của cô.
Hẳn là có liên quan đến người đàn ông tên Hải Thiên đó.
Cô chia tay anh ra rồi, nhưng khi Nguyệt Vy buông lời tạm biệt, cô lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh biết, cô vẫn còn thương người đàn ông đó, chẳng qua là lí trí quá ngoan cường thôi thúc cô rời xa.
Trong lúc, Nguyệt Vy đang pha trà Thiệu Khiêm bên cửa sổ, đến khi nhìn thấy Hải Thiên vẫn còn đang đứng dưới chung cư, vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh không khỏi ngạc nhiên, liền nói với Nguyệt Vy: "Vy, anh ta vẫn đang ở dưới lầu.
Nếu em..."
"Choang""
Chén trà trên tay Nguyệt Vy rơi xuống đất. Ngay sau đó, cô lập tức chạy ra khỏi cửa.
Thiệu Khiêm thẫn thờ nhìn theo, ánh mắt anh cô đặc một mảng buồn bã.
Thì ra chia tay chỉ là lời nói miệng, buông tay vẫn chưa đành lòng.