Lý Quân Nguyện bất ngờ được hôn làm đơ người, sau một lúc như mới phản ứng lại bật cười, "Nói em ăn vạ em đúng thật là ăn vạ, đây gọi là quấy rối đấy em biết không."
Viên Tư Ý lắc đầu, nghe không hiểu, Lý Quân Nguyện nói một chuỗi lời rất dài, đầu cô rất choáng.
Lý Quân Nguyện cảm thấy có lẽ bản thân cũng choáng váng, nói những thứ này với một người say.
"Lý Quân Nguyện." Viên Tư Ý kéo cô ấy nói, "Chị đừng đi, cô ta đối xử không tốt với chị."
"Cái gì?" Lý Quân Nguyện nghe không hiểu cô đang nói gì, "Ai đối xử không tốt với chị?"
Viên Tư Ý nhớ tới người gặp tối nay liền tức giận, cả khuôn mặt nhăn nhúm cả lại, "Trên thế giới này sao lại có người xấu xa vậy chứ, thật sự là quá xấu, thật không biết xấu hổ."
Lý Quân Nguyện thấy cô say lại bắt đầu líu ríu mắng người trông rất đáng yêu, "Rốt cuộc là em đang nói ai thế?"
Nhưng Viên Tư Ý đã say cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ tự nói, "Tôi không thích cô ta. Cô ta thật đáng ghét. Lý Quân Nguyện, chị đừng ở bên cô ta được không?"
Lý Quân Nguyện càng nghe càng mơ hồ, nhưng vẫn muốn trêu cô, "Chúng ta cũng chia tay rồi, không ở bên cô ta thì ở bên ai đây?"
Đôi mắt Viên Tư Ý vì say trở nên ngấn nước nhìn thẳng Lý Quân Nguyện, buồn ngủ đến nỗi có thể ngủ mất, sau khi nghe thấy câu hỏi này cố gắng mở to mắt suy nghĩ giây lát, mới nhỏ giọng nói, "Chị ở bên tôi đi."
Lý Quân Nguyện nghe thấy lời này, quay đầu c ắn môi dưới thầm nở nụ cười, Viên Tư Ý say rất đáng yêu.
Viên Tư Ý cho rằng im lặng là từ chối, cau mày cực kỳ nghiêm túc kéo đầu cô ấy về đối mặt với bản thân, "Tôi không tốt sao? Sao chị lại thích đổi bạn gái như vậy? Một phim đổi một người, chị lăng nhăng quá Lý Quân Nguyện."
Lý Quân Nguyện bật cười, "Ừ, là chị quá lăng nhăng, đều là lỗi của chị."
Viên Tư Ý gật gù như bà cụ non, "Nên sau này chị không thể như vậy nữa."
"Ừm, sau này chị sẽ không như vậy nữa." Lý Quân Nguyện liếc mắt nhìn camera, tiến đến bên tai Viên Tư Ý nhẹ giọng đồng ý, "Chị cam đoan, sau này đều chỉ thích em, chỉ ở bên em."
Viên Tư Ý cuối cùng cũng hài lòng, nặng nề gật đầu mấy cái, yên tâm ngủ mất, nhưng góc áo Lý Quân Nguyện vẫn bị cô nắm chặt trong tay khi ngủ.
Lý Quân Nguyện thầm cảm thấy may mắn hiện giờ thời tiết còn chưa quá nóng, vẫn có thể cởi chiếc cardigan bên ngoài áo ngắn tay cho Viên Tư Ý, nếu là mùa hè cô ấy chỉ có một bộ quần áo, vậy đành phải trèo lên giường Viên Tư Ý ôm cô ngủ một đêm rồi.
Lúc Lý Quân Nguyện nhét chiếc cardigan vào trong tay Viên Tư ý, nghĩ tới đêm đầu tiên các cô gặp nhau, Viên Tư Ý cũng cầm đi áo khoác của cô ấy, hại cô ấy lúc về lạnh không chịu được, cũng không đi tăng hai mà về thẳng nhà ngủ.
"Đừng nói em cố ý đấy nhé." Lý Quân Nguyện nhẹ véo mũi cô, đứng dậy ra cửa, gõ cửa phòng bên cạnh, "Hứa Lãng Nguyệt có đây không?"
Hứa Lãng Nguyệt trong phòng nghe thấy giọng Lý Quân Nguyện sợ tới mức thè cả lưỡi, nhìn sang Vu Sơ Ánh đang dựa vào đầu giường đọc sách như xin giúp đỡ.
Vu Sơ Ánh hỏi cô nàng, "Cô chọc phải Lý Quân Nguyện rồi?"
"..." Vu Sơ Ánh suy nghĩ một chút, "Tối nay lúc cô với Viên Tư Ý đi ăn đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có mà..." Hứa Lãng Nguyệt càng mờ mịt, "Tư Ý chỉ say thôi."
Vu Sư Sơ Ánh hiểu rõ, "Cô chuốc say cô ấy?"
"Tôi không có! Rõ ràng tự cô ấy ăn ly kem rượu rum nho khô đã say, tôi nào biết món này còn có thể làm người ta say chứ!" Hứa Lãng Nguyệt nói, "Tôi cũng đã giải thích với Lý Quân Nguyện rồi."
Vu Sơ Ánh có phần không chịu nổi cô nàng, nhìn bộ dạng cô nàng là không dám mở cửa, vì vậy bỏ sách xuống đi mở cửa, nghiêng người, "Vào đi, cô ấy trong này."
Lý Quân Nguyện gật đầu, đi vào, trông thấy bộ dạng Hứa Lãng Nguyệt rút vào bên giường rất sợ hãi quay đầu hỏi Vu Sơ Ánh, "Cô ấy sao thế?"
"Cô ấy sợ cô." Vu Sơ Ánh nói ngắn gọn thẳng thắn, Hứa Lãng Nguyệt nghe câu trả lời khiếp sợ mở to mắt nhìn chằm chằm Vu Sơ Ánh, trong mắt viết một chuỗi chữ dài "Cô nói bậy gì vậy chuyện này có thể nói sao cứu mạng sao cô lại muốn hại tôi".
Lý Quân Nguyện cũng không có tâm tư đi đọc hiểu hàng chữ trong mắt Hứa Lãng Nguyệt, thản nhiên chấp nhận đáp án này, trực tiếp hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi, "Tối nay các cô đi ăn gặp phải ai?"
"Ai?" Hứa Lãng Nguyệt nhất thời chưa phản ứng kịp, "Không gặp ai cả..."
"Ấy, không phải," Hứa Lãng Nguyệt nghĩ nghĩ, "Hình như đụng phải một người Tư Ý quen."
"Người nào?" Lý Quân Nguyện còn cho rằng là người cô ấy quen.
"Ờm, người rất kỳ lạ." Hứa Lãng Nguyệt nhớ lại một chút, "Chuyện khác tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ người đó mặc đỏ cả người, giống như con hồng hạc vậy."
Sắc mặt Lý Quân Nguyện thoáng cái đã trầm xuống, sợ tới mức Hứa Lãng Nguyệt cho rằng bản thân đã nói sai chuyện gì, nhanh chóng kéo Vu Sơ Ánh sang che trước mặt mình, "Sau đó còn nói lời kỳ lạ, cụ thể tôi quên rồi, tôi cảm thấy có lẽ là tranh cãi tình cảm gì đó?"
"Dù sao cuối cùng người phụ nữ kia bị Tư Ý chọc tức đến muốn đánh cô ấy..."
"Đánh em ấy?" Giọng Lý Quân Nguyện bỗng kéo cao, "Có bị thương không?"
"Không có không có," Hứa Lãng Nguyệt nhanh chóng giải thích, "Còn chưa đụng tới chúng tôi đã bị bảo vệ kéo lại rồi. Sau đó thì không còn nữa."
"Tôi biết rồi." Lý Quân Nguyện nghiêm mặt nói, "Cảm ơn."
Nói xong liền đi mất, lòng nhiều chuyện của Hứa Lãng Nguyệt cứ thế bị nghẹn trong cổ họng, hoàn toàn không dám hỏi.
Vu Sơ Ánh quay đầu đã trông thấy biểu cảm bị chặn họng của cô nàng, vỗ đầu cô nàng, "Đừng nhiều chuyện."
Hứa Lãng Nguyệt điên cuồng gật đầu, "Tuy vừa rồi tôi rất muốn nhiều chuyện, nhưng trực giác nói với tôi nhiều chuyện sẽ chết."
Vu Sơ Ánh cười khẽ một tiếng, lại vỗ đầu cô nàng, "Vậy trực giác của cô vẫn khá nhạy bén đấy."
Sau khi ra khỏi phòng, Lý Quân Nguyện gần như là đạp phong hỏa luân đi vào phòng giám sát, gọi điện thoại thương lượng với Hứa Nhâm và Ninh Vọng nội dung không thể phát sóng, sau khi xử lý xong tất cả cô ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc đi ra khỏi phòng giám sát của đạo diễn đã là mười hai giờ khuya, từ biệt thự lưng chừng núi nhìn xuống, đèn đóm nhà nhà cũng đã tắt đi hơn nửa, thế giới này như bỗng an tĩnh lại.
Mà trong giây phút khi sự an tĩnh này đánh tới, Lý Quân Nguyện hong gió đêm trên sân thượng, đột nhiên cảm thấy mắt chua xót.
Dù Viên Tư Ý cho rằng các cô đã chia tay, lại vẫn cố gắng bảo vệ cô ấy ở nơi cô ấy không thấy.
Thậm chí Lý Quân Nguyện rất khó tưởng tượng được cô gái nhỏ ngày thường nghiêm trang lại ôn hòa không chút cáu kỉnh kia lại vì cô ấy mà vùng lên trước mặt người phụ nữ kia, thậm chí suýt nữa đã bị thương.
Rõ ràng người làm sai là cô ấy, trăng hoa là cô ấy, tại sao Viên Tư Ý lại còn dịu dàng tin tưởng cô ấy là một người tốt?
Lần đầu tiên Lý Quân Nguyện cảm thấy cuộc đời hồ đồ hai mươi mấy năm trước đây của bản thân ấy thế mà lại khốn nạn như vậy, khốn nạn đến nỗi cô ấy cũng phải phỉ nhổ bản thân.
Người như cô ấy, phải làm thế nào mới có thể trở nên xứng đáng với sự yêu thích của Viên Tư Ý đây?
Sau khi Viên Tư Ý thức dậy cảm thấy bản thân có hơi đau đầu, nhìn quần áo trên người thế mà vẫn là quần áo lúc đi ăn tối qua, mờ mịt bắt đầu nhớ lại tối qua, rốt cuộc là cô trở về thế nào?
Khoan đã! Cô quay đầu nhìn chiếc giường bên cạnh, đã không còn ai, Viên Tư Ý lúc này mới thở phào một hơi, cô cũng không muốn để Lý Quân Nguyện trông thấy bộ dạng cả một buổi tối không tắm rửa không đánh răng tóc tai bù xù hiện tại của bản thân.
Nhưng ký ức chỉ đến món điểm tâm cuối cùng kia rồi chợt dừng lại, Viên Tư Ý suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được, nhưng cô thật sự không chịu nổi bản thân cả một buổi tối không tắm rửa, dứt khoát đứng dậy rửa mặt một phen, mới tìm Hứa Lãng Nguyệt định hỏi một câu.
Mới vừa mở phòng cô đã đụng phải Hứa Lãng Nguyệt, đối phương vừa thấy cô đã mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Tư Ý, cô dậy rồi?"
"Ừm." Viên Tư Ý không rõ ánh mắt tìm tòi này là từ đâu tới, "Tối qua tôi sao vậy?"
"Cô không nhớ à?" Hứa Lãng Nguyệt hoang mang nói, "Cô say đấy."
"Say?" Viên Tư Ý mơ màng, "Chúng ta đâu có uống rượu."
"Món kem cuối cùng ấy, là vị rượu rum nho khô," Hứa Lãng Nguyệt nói, "Cô ăn xong món đó đã say."
Thì ra món đồ ngọt hôm đó là vị rượu rum nho khô sao?
Viên Tư Ý hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ hôm đó gặp mẹ kế Lý Quân Nguyện, sau đó cả bữa cơm cô đều không yên lòng, ăn gì cũng quên mất, chứ đừng nói đến vị của món đồ ngọt.
Quên đi, cũng không quan trọng.
Viên Tư Ý giữ chặt Hứa Lãng Nguyệt, "Ừm, chuyện tối qua gặp người kỳ lạ, cô chưa nói với ai chứ?"
"Nói rồi." Hứa Lãng Nguyệt nhìn cô, "Tối qua sau khi cô về Lý Quân Nguyện lại đến tìm tôi hỏi, tôi nói rồi, sao vậy? Đó thật sự là người yêu cũ của cô à? Không thể nói sao?"
Sắc mặt Viên Tư Ý bỗng trở nên nghiêm túc, đáng sợ tới mức Hứa Lãng Nguyệt có phần bối rối, "Sao, sao vậy?"
"Không sao." Viên Tư Ý vốn không muốn để khúc nhạc đệm này làm ảnh hưởng tâm trạng Lý Quân Nguyện, "Nói rồi cũng không sao."
Hứa Lãng Nguyệt nhìn Viên Tư Ý vẻ mặt nghiêm túc đi mất, cơn hóng chuyện vẫn đang trong miệng lại bị nghẹn, uổng công cô nàng còn tưởng rằng sáng sớm gặp Viên Tư Ý rốt cuộc có thể hóng hớt rốt cuộc cô và Lý Quân Nguyện có quan hệ gì, Lý Quân Nguyện lại quan tâm cô như vậy, không ngờ lại bị chặn họng.
Haiz, chương trình này bao giờ mới kết thúc, cứ tiếp tục thế này cô nàng cũng bị cơn nhiều chuyện không thể nói ra nghẹn chết.
Lúc Viên Tư Ý xuống lầu đến nhà ăn, mọi người cứ theo lẽ thường vẫn ăn sáng bên bàn ăn, Thích Sá còn chào hỏi cô, "Dậy rồi? Đến ăn chút đi."
Viên Tư Ý gật đầu, kéo ghế vừa định ngồi xuống, Lý Quân Nguyện bên cạnh dịch ra bên ngoài không thể nhận ra, cách xa cô hơn chút.