Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 105



"Về rồi, về rồi." Tôi đáp lời hai lần, hận không thể một bước liền vọt đến bên cạnh bà nội.

"Chơi mệt không?" Bà nội đứng ở đầu cầu thang, khoác chiếc áo choàng dài thêu chỉ vàng, búi tóc ngay ngắn, dễ nhận thấy là vẫn chưa ngủ.

"Hơi hơi." Tôi khoác tay bà nội, thì thầm: "Anh ấy không bình thường, hệt như..."

"Hối hận? Muốn chơi xấu?" Bà nội tiếp ý, trên mặt không một tia ngạc nhiên.

Tôi ra sức gật đầu, lo lắng nói: "Nếu không, con ra ngoài ở vài ngày?"

Âm Hạng Thiên quay về gần một tuần, khoảng thời gian sống khuất phục không ngẩng đầu này quả thật có chút nguy hiểm.

Nếu không phải bà nội ngăn cản, ngay cái hôm anh quay về nhà, tôi đã đến chỗ Xảo Dĩnh ở rồi.

"Không cần." Bà thong thả nói: "Bà dạy dỗ nó."

"Hay là không cần đâu?" Tôi nhỏ giọng nói: "Chắc là anh ấy bị chuyện Nhiễm Du mất tích nên tâm tình không tốt, chờ Nhiễm Du trở về thì không có việc gì thôi. Con ra ngoài ở ít ngày, cũng yên ắng rồi."

"Nếu thực như con nói, ngay cả khi nó vẫn ở trong nhà, thì các con cũng bình yên vô sự." Bà nội nói một nửa thì dừng lại, vế ẩn sau không cần bà nói tôi cũng hiểu.

"Vậy làm sao bây giờ?" Tôi luống cuống nói.

"Không việc gì, con về phòng nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ giao cho bà nội."

"Vậy người đừng làm ảnh nổi điên."

Bà nội mỉm cười gật đầu: "Mau đi ngủ đi."

Tôi trở về phòng, nhanh tắm nước nóng, nhưng sợ bà nội bị Âm Hạng Thiên khiến tức tăng xông, trong lòng bứt rứt không ngủ yên được. Do dự một lúc, tôi rón rén mở cửa phòng, vô tình nghe lỏm được gì đó. Nhưng là do giọng Âm Hạng Thiên to quá, dù có cánh cửa thư phòng ngăn cách vẫn có thể đánh thức cả nhà.

"Con không quan tâm! Con muốn cô ấy! ... Dựa vào việc cô ấy là do con mang về, cô ấy vốn thuộc quyền sở hữu của con... Người đừng hỏi con loại câu hỏi này! Không thể nào, con đã đáp ứng Nhiễm Du, cho dù đứa bé không phải của con, con cũng sẽ không bỏ mặc!"

Mặc dù đã làm tâm lý tư tưởng, nhưng tôi vẫn bị đả kích như cũ, càng nghe đáy lòng càng trùng xuống. Cái sức lì mang con bỏ chợ, duy ngã độc tôn trong anh lại trỗi dậy rồi. Lần này anh muốn làm loạn bao lâu đây? Nháo đến mức độ nào? Trời ơi, cứ nghĩ tới là cảm thấy vô lực chống đỡ.

"Rầm —" Cửa thư phòng đột nhiên văng ra, Âm Hạng Thiên giận đùng đùng đi ra. Khi thấy tôi ngơ ngác giật mình đứng ở hành lang, anh lớn tiếng quát: "Đừng tưởng rằng bà nội có thể can thiệp! Anh cho em biết, trừ phi anh chết, hoặc em chết, bằng không, em đừng hòng đi được!"

Tôi bị anh rống một trận đến nỗi trái tim băng giá. Người khốn kiếp như thế, trên đời này sợ là tìm không ra kẻ thứ hai!

"Cốp —" Một đường sáng màu đỏ lóe lên. Ách. . . . . . Là cây gậy Hồng Mộc gõ chính xác lên đầu Âm Hạng Thiên. Sức mạnh này, tốc độ này, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đau ghê gớm.

Âm Hạng Thiên ôm đầu bị đánh, ngoái lại kêu la: "Bà nội!"

Bà nội thản nhiên thu hồi gậy, nghiêm khắc nói: "Còn hù dọa Bách Khả nữa, nội liền đuổi con ra ngoài, vĩnh viễn không cho quay về."

Âm Hạng Thiên tái mét, trân trối nhìn bà nội: "Người quản con sao?"

Bà nội lơ đễnh cong khóe môi: "Không quản con thì con sẽ không quản Hạng Kình và Bách Khả sao? Nếu như con còn tiếp tục gây rối, nội liền cho Hạng Kình và Bách Khả cưới nhau."

Âm Hạng Thiên cứng đờ người, gầm hét lên: "Người đừng ép con!"

"Nội chỉ đang cảnh cáo con." Bà nội khẽ hừ một tiếng, kéo tay tôi nói: "Tối nay ngủ cùng bà nội."

Ta vội vàng ôm sát bà nội như pho tượng Đại Phật phòng thân, bước chân mau chóng tựa như con thỏ thoát khỏi miệng sói.

Không thể phủ nhận, "cảnh báo" của bà nội thật hiệu quả. Mấy ngày sau, Âm Hạng Thiên vẫn ở nhà lớn, mọi người gặp mặt thường xuyên nhưng anh không gây rắc rối gì cho tôi, tuy thường chằm chằm nhìn tôi bất kể lúc ăn cơm, uống trà, xem ti vi, hay đi chăm sóc vườn tược. Chỉ cần ngước mắt lên, liền bắt gặp cặp mắt sói trầm tĩnh luôn dõi theo, khiến tôi không khỏi sợ hãi, sợ hãi không hiểu sao có tội, không khỏi muốn chạy trốn.

Như giờ phút này, tôi đứng ở trong nhà kín trồng loài hoa lan yêu thích, sau lưng vẫn một đôi mắt gắt gao chăm chú vào tôi. Cảm giác đó như đang bị một con sói rình từng bước đi, ai mà không hoảng sợ!

"Bốp!" Bất thình lình một bàn tay đặt trên bả vai tôi.

Tôi cả kinh, bình xịt nước trong tay rơi xuống đất, mà tôi không lượm lên, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.

"Bách Khả, em làm sao vậy?" Giọng nói êm ái, nụ cười nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu nhìn lại hoàng tử sói đằng sau, hừ nói: "Về sau đừng vỗ vai em."

"Tại sao?"

"Ai thích sói vỗ chứ?" Tôi nhặt bình xịt lăn trên đất lên, tiếp tục tưới hoa.

Âm Nhị Nhi bật cười: "Yên tâm, anh sẽ không cắn đứt cổ họng em."

"Sao sớm vậy đã xong việc rồi à?" Tôi thuận miệng hỏi.

"Đón em đi tắm suối nước nóng. Thành Bắc mới mở Hội quán suối nước nóng, Xảo Dĩnh và Ninh Vũ đã đi hôm qua, bảo là môi trường rất tốt."

Tôi vui mừng: "Tốt như vậy?"

"Em nói suối nước nóng, hay là tình hình phát triển giữa Xảo Dĩnh và Ninh Vũ?"

"Tất nhiên là Xảo Dĩnh và Ninh Vũ rồi."

"Xảo Dĩnh nói em ở đó, Ninh Vũ mới đi, kết quả bị lừa."

Tôi bí hiểm cười: "Học trưởng cũng không phải đứa bé ba tuổi, muốn gạt liền bị gạt sao? Hơn nữa, nếu ảnh không muốn chung đụng cùng Xảo Dĩnh, hoàn toàn có thể quay lưng bỏ đi. Anh ấy ở lại đó, đã cho thấy rằng ảnh vẫn muốn ở lại."

"Xảo Dĩnh cũng nói như vậy. Chỉ có điều, đàn ông là sinh vật kỳ lạ, anh ta có thể nói yêu em, nhưng đồng thời trong lòng lại chứa hình ảnh một người khác. Anh ta không cho phép qua, thì em cả đời đều đi không vào được."

Tôi hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Âm Nhị Nhi. Anh đang đùa bỡn một bụi Thúy Lan, thấy tôi ngoái đầu nhìn, hàm răng trắng chợt lóe cười: "Anh nói đúng không?"

Tôi im lặng gật đầu. Anh nói rất đúng, hơn nữa còn chết tiệt cực đúng. Tôi đã có một bài học rồi, chỉ mong Xảo Dĩnh đừng dẫm lên vết xe đổ của tôi.

"Có đi tắm suối nước nóng không?" Âm Nhị Nhi giật lấy bình xịt khỏi tay tôi, dí đầu xịt nhắm ngay trước mặt tôi.

Không tắm nước nóng liền tưới nước lạnh, dù là kẻ ngu cũng biết nên chọn thế nào, không nói đến tôi không phải người ngu!