Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 153



Edit: Nhật Dương

Beta: coki, Lạc Thần

Cát Kỳ thật xứng với cái tên phú nhị đại, tinh thông mọi loại ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc, khi nói đến chuyện đàng hoàng thì không chỗ nào không cẩu thả, qua quít. Cua gái quá nhiều đến nổi cảm thấy không còn có tính khiêu chiến nên hai năm gần đây bắt đầu nhìn chằm chằm vào những thiếu niên có bề ngoài xinh đẹp.

Nhiễm Nhiễm cùng tuổi với Bách Khả, theo lý thuyết thì đã sớm thoát khỏi phạm trù thiếu niên nhưng do nhìn mặt anh còn non nớt, làn da lại tốt, những thiếu niên trẻ tuổi xanh mơn mởn cũng chưa chắc có được khuôn mặt đáng yêu mềm mại như anh.

Như vậy thì làm sao Cát Kỳ có thể bỏ qua? Sao có thể bỏ qua cho được? Nhiều nam thẳng đều bị anh ta bẻ cong hết vì vậy anh ta không tin Nhiễm Nhiễm sẽ trở thành cá lọt lưới.

Vì thế tất cả các thủ đoạn tán gái bao vây chặn đánh, tặng quà, mời mọc đều lôi ra dùng với Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy chán ghét nên vừa thấy Cát Kỳ ở cửa là anh lập tức muốn chạy thẳng tới phòng bếp, tìm con dao cùn nhất cắt anh ta, để anh ta nếm thử cảm giác dao cùn cắt thịt.

Hôm nay Cát Kỳ lại tới cửa, mỹ danh là đưa Nhiễm Nhiễm đi tìm luật sư của anh ta để nói về tiền bồi thường.

Chẳng qua luật sư đã sớm nhận được tin tức nên hẳn là lúc này đang trên đường về nhà hoặc là đi hẹn hò với ai đó, dù sao cũng sẽ không ở phòng làm việc chờ bọn họ.

Cát Kỳ chỉ muốn dùng lý do quang minh chính đại dẫn Nhiễm Nhiễm đi đến phòng làm việc của luật sư lắc lư một chút thì cũng vừa đến lúc ăn tối, sau khi ăn tối xong thì tìm một ít tiết mục trợ hứng, cuối cùng chuốc say Nhiễm Nhiễm rồi lăn lên giường cuốn khăn trải giường, thật là một đêm tuyệt vời. Chỉ mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy mất hồn nhưng Nhiễm Nhiễm không dễ bị lừa, mấy lần trước Nhiễm Nhiễm đều trốn thoát được nên hôm nay anh ta quyết tâm đánh không thành công thì cũng thành nhân.

Nhiễm Nhiễm cũng không phải là đứa bé ba tuổi, làm sao có thể không biết chút tâm địa gian giảo này của Cát Kỳ nhưng anh không thể trở mặt. Mặc dù anh không thiếu tiền nhưng anh cũng không muốn chịu thua thiệt, huống chi đến giờ Cát Kỳ vẫn chưa bồi thường cho anh một phân tiền nào hơn nữa ngoài tiền bồi thường cửa thì anh còn muốn tên Cát Kỳ bù cho anh khoản tiền thu nhập bị mất.

“Được, tôi đi thay quần áo, anh chờ tôi trong xe đi.” Nhiễm Nhiễm dứt khoát nói.

Cát Kỳ nghe Nhiễm Nhiễm nói muốn đi thay quần áo thì con sâu dâm tà lập tức bò lên não, bắt đầu YY( tự sướng) bức tranh người đẹp thay quần áo. Sờ bên hông, sờ chính giữa, sờ bộ phận đặc biệt, không được không được, nghĩ tiếp là sẽ dựng lều mất.

Nhiễm Nhiễm hung ác trừng mắt nhìn tên Cát Kỳ đang bày ra vẻ mặt si mê kia rồi mới chậm rãi lên lầu. Dĩ nhiên Cát Kỳ hoàn toàn không chú ý thấy mình bị trừng, nếu như chú ý thấy thì anh ta sẽ càng hưng phấn, phải biết rằng vẻ mặt người đẹp cáu giận có một phen ý vị khác.

Khi hai người đến nơi làm việc của luật sư thì quả nhiên luật sư không có ở đây.

“Gọi ông ta trở lại mau!” Nhiều lần bị đùa giỡn khiến Nhiễm Nhiễm nổi giận: “Hôm nay không gặp được luật sư thì tôi sẽ không đi.”

“Nhưng chỉ còn nữa tiếng nữa là chúng tôi tan ca rồi.” Trợ lý luật sư khổ sở nói.

“Anh không có học qua khách hàng chính là thượng đế sao? Có biết thượng đế của mấy anh phải dời công việc lại để đến đây hay không?” Nhiễm Nhiễm khắc khe nói.

“Cậu ra ngoài trước đi.” Cát Kỳ bình tĩnh đuổi trợ lý luật sư đi.

Nhiễm Nhiễm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cát tiên sinh có ý gì?”

Cát Kỳ thấy không vỗ về được Nhiễm Nhiễm nên dứt khoát nói rõ: “Ra giá đi.”

Nhiễm Nhiễm bị anh ta hỏi câu không liên quan chặn lại, một lát sau mới hiểu hóa ra tên nhóc này muốn anh tự báo giá bán thân.

Mẹ kiếp! Dám coi anh như trai điếm!

Nhiễm Nhiễm chửi đổng trong lòng nhưng khóe môi lại cong lên, độ cong đó cực kỳ tàn nhẫn, đáng tiếc Cát Kỳ không hiểu rõ anh nên không phát hiện.

“Cậu ra giá đi.” Nhiễm Nhiễm nói.

Lúc này đổi lại là Cát Kỳ sững sờ: “Có ý gì?”

“Thì báo giá tiền của anh, tôi trả gấp ba lần để bao anh hoàn toàn, bao ăn ngủ còn cho anh nghỉ phép hai ngày.”

Cát Kỳ cho là Nhiễm Nhiễm đang nói đùa, cười khúc khích nói: “Không ngờ anh lại thú vị như vậy.”

Nhiễm Nhiễm cười nhạt nói: “Cũng tạm được, báo giá đi, tôi không có thời gian dây dưa với anh.”

“Một trăm vạn.” Cát Kỳ thuận miệng trêu chọc.

Nhiễm Nhiễm quan sát anh ta từ đầu đến chân, lắc đầu nói: “Không tới.”

“Vậy cậu nói bao nhiêu?”

Nhiễm Nhiễm tiện tay cầm cây bút trên bàn lên, viết ngoáy vài chữ trong lòng bàn tay sau đó quơ quơ trước mặt Cát Kỳ: “Tôi nói số này.”

Cát Kỳ nhoài người lên, muốn nhìn xem anh viết gì thì thấy bàn tay Nhiễm Nhiễm đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, đánh thẳng vào mặt anh ta.

Sức lực người sói vốn rất lớn hơn nữa nắm đấm của Nhiễm Nhiễm lại mang theo lửa giận tràn ngập, Cát Kỳ muốn tránh nhưng động tác của Nhiễm Nhiễm quá nhanh, chỉ một đấm lại khiến Cát thiếu gia tự nhận là phong lưu lập tức nằm sấp xuống đất như chó chết.

Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài lẩm bẩm: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”

Thật ra thì anh nghĩ sau khi lấy được tiền bồi thường mới thu thập Cát Kỳ nhưng anh ta quá đáng nên cuối cùng mới phải ra tay.

Vậy thì chọn luôn hôm nay đi, mặc dù Nhiễm Nhiễm hả giận nhưng đoán chừng cũng không lấy được tiền nhưng mà anh không hối hận, dù sao thì ngàn vàng khó mua được việc anh hả giận!

Trợ lý luật sư đứng ngoài cửa nghe thấy trong phòng khách vang lên tiếng bịch bịch rất lớn nên vội vàng đi vào, khi Cát Kỳ nhắm chặt hai mắt nằm dưới góc bàn thì lập tức trợn mắt, sợ hãi lắp bắp: “Cát tiên sinh bị làm sao vậy?”

“Không rõ lắm, tự nhiên ngã xuống.” Nhiễm Nhiễm nhún nhún vai, thản nhiên như không rời đi.

Thật ra thì anh rất muốn ném tên Cát Kỳ này cho một Obasan* như sói như hổ nhưng nói cho cùng thì tên Cát Kỳ này vẫn là một đại thiếu gia nên anh không thể trêu đùa quá mức được, hôm nay cứ như vậy đã, nếu như tên Cát Kỳ còn dám đui mù trêu chọc anh thì sau này lại tính sổ cũng không muộn!

*Obasan là ông chú, ojisan cũng ông chú nhưng hàm ý từ này tốt hơn

=== === ====== === =====

Nửa đêm trên phố, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi bán suốt hai mươi bốn giờ thì những cửa hàng khác đều đã treo bảng “Close“.

Một đám côn đồ điều khiển chiếc xe jeep cũ kĩ dừng trước một khu nhà lầu nhỏ màu trắng có treo bảng hiệu tên là “Ngắm hoa Bỉ Ngạn “.

“Đập, đập thật mạnh cho tao!” Tên cầm đầu ra lệnh, không biết làm thế nào mà bảy tám tên côn đồ lại có thể chen chúc trên chiếc xe jeep đó, chúng xuống xe, quơ gậy sắt trong tay bắt đầu đập phá.

Thú vị!

Trong lúc rãnh rỗi ra ngoài tắm ánh trăng thì Âm Hạng Kình vô tình đi tới bên ngoài tiệm ảnh của Nhiễm Nhiễm nên vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Anh đứng bên kia đường, không phải ngắm hoa bỉ ngạn mà là cách ngạn quan hỏa*. Bọn côn đồ đập rất hăng say, vậy mà không biết cửa chính dùng chất liệu gì thế nhưng chắc chắn giống như kính chống đạn.

*Chơi chữ với cái tên của cửa tiệm.

Cách ngạn quan hỏa là một trong ba sáu kế của binh pháp tôn tử có nghĩa là Đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn

“Mẹ kiếp!” Không biết tên côn đồ nào nhổ nước bọt mắng một tiếng, sau đó có tên nhảy lên chiếc xe jeep rách, lái xe đụng vào cửa chính.

Ngay lúc chiếc xe lao đến thì Âm Hạng Kình thấy một bóng người màu đen xuất hiện trong cửa tiệm.

Trong lòng anh căng thẳng, gần như không nghĩ nhiều đã xông ra nhưng dù động tác của người sói có nhanh đến mức nào thì cuối cùng cũng không bằng chiếc xe jeep gầm thét, khi anh đứng trước tiệm ảnh thì chiếc xe đã tông vào.

Đám côn đồ đồng thanh hoan hô giống như cắn thuốc lắc, hưng phấn vọt vào bên trong tiệm ảnh.

“Nhiễm Nhiễm!” Âm Hạng Kình hoảng sợ gọi.

“Đây!” Nhiễm Nhiễm vừa hữu kinh vô hiểm (có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm) tránh được chiếc xe chợt nghe có người gọi tên anh nên theo bản năng đáp lại một tiếng.

Âm Hạng Kình thở phào nhẹ nhõm, dựa theo giọng nói tìm kiếm Nhiễm Nhiễm. Bởi vì chiếc xe xuất hiện quá đột ngột, Nhiễm Nhiễm lại mới bò từ trên giường dậy nên lúc va chạm Nhiễm Nhiễm trốn tránh có chút khó khăn, lúc Âm Hạng Kình tìm được anh thì anh vừa mới bò dậy từ trong đống hỗn độn trên sàn nhà. Cánh tay không biết đụng vào đâu mà đang chảy máu ào ào.

“Hạng Kình, sao anh lại ở đây?” Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đỡ mình đứng dậy, đại não nhất thời không kịp hoạt động.

“Tôi đi ra ngoài tản bộ, vừa lúc thấy cửa tiệm của cậu bị đập.” Âm Hạng Kình cười khẽ trả lời.

Nhiễm Nhiễm ngẩn người, nhíu mày nói: “Vậy sao anh lại mặc kệ?”

Âm Hạng Kình mỉm cười nói: “Cậu quên rồi sao? Tôi thích nhất là xem náo nhiệt.”

Nhiễm Nhiễm không hề nghĩ ngợi đã tung ra một quyền nhưng lại bị Âm Hạng Kình vững vàng bắt được.

“Bây giờ không phải là lúc đánh tôi đâu.” Âm Hạng Kình ám chỉ nói.

Nhiễm Nhiễm hơi giật mình, lần thứ hai tung ra nắm đấm, mục tiêu lần này là một tên côn đồ ở gần nhất, sự nhanh nhẹn của tên côn đồ kém xa Âm Hạng Kình nên bị Nhiễm Nhiễm đánh đến người ngã ngựa đổ.