Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 99



Tôi men theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Xảo Dĩnh, và đứng bên cạnh là một người đàn ông rất cao.

Có lẽ tôi uống rượu hơi nhiều, hoa mắt, chỉ có thể thấy hình dáng mờ mờ ảo ảo, không trông rõ mặt mũi.

Đang tính xoa mắt, Ninh Vũ chợt dìu tôi lên, nói với Xảo Dĩnh: "Tôi đưa cô ấy về nhà."

Xảo Dĩnh gật đầu, vừa vì khoác áo cho tôi vừa dặn dò: "Lái xe cẩn thận, đến thì gọi điện cho em."

Người khách tới bỗng chốc kéo tôi đến bên người, trầm giọng nói với Ninh Vũ: "Cậu muốn chết không có nghĩa là cô ấy cũng không muốn sống nữa."

Sắc mặt Ninh Vũ chợt đổi, như muốn ra tay đánh nhau, Xảo Dĩnh vội vàng kéo anh lại nói: "Xem em kìa, lại đi quên mất vụ này. Anh cũng uống nhiều rồi, hay là kêu xe về đi."

"Tôi không sao." Ninh Vũ vươn tay muốn kéo tôi về, nhưng sức lực của người khách rất lớn.

Bị hai người kéo tới kéo lui, tôi thấy phiền rồi nha: "Đừng kéo nữa! Xảo Dĩnh đưa học trưởng về đi." Xoay người lại, nhìn người đàn ông đang nắm tay tôi, nói: "Anh đưa tôi về." Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Biết đường không?"

"Bách Khả!" Tiếng rống giận quen thuộc dọa tôi rụt cổ, Ninh Vũ và Xảo Dĩnh thì khẽ nhếch môi như đang nín cười.

Tôi dụi dụi mắt, sau khi thấy rõ người tới, khúc khích cười: "Âm Tam nhi hả? Không nhận ra nha."

Ninh Vũ và Xảo Dĩnh ăn ý cười ra tiếng, bên thái dương người họ Âm nào đó có mấy con giun bò lên... Ách, xin lỗi, hoa mắt, nói lộn nói lại, không phải giun, là mạch máu phình lên.

"Không phải chỉ là không nhận ra anh thôi sao, tức giận gì chớ? Cùng lắm thì, anh cũng giả bộ không nhận ra tôi, coi như huề." Men rượu lên, tôi choáng váng nặng nề rút về làm ổ trên ghế sa lon.

Âm Hạng Thiên có vẻ tức giận hơn rồi, sau lại vẫn cùng Ninh Vũ tranh chấp. Xảo Dĩnh bị hai người bọn họ ồn ào mệt chết, lớn tiếng la lên: "Ồn ào cái gì? Địa bàn của tôi thì nghe tôi!"

Tiếng cãi vả đột nhiên ngừng lại, tôi khúc khích cười: "Xảo Dĩnh, cậu làm quảng cáo cho M-ZONE (mạng viễn thông TQ) được đó!"

Xảo Dĩnh lập tức chuyển tông giọng, cúi người, ôn thanh căn dặn tôi: "Mình sẽ gọi điện cho chú Lưu trước, bảo chú ấy đến đón cậu. Sau đó đưa Ninh Vũ đi, tránh cho hai người bọn họ gây tới gây lui. Cậu tốt nhất đợi ở chỗ này, không chạy ra ngoài, không mở cửa cho người lạ, chờ đến khi chú Lưu tới. Có vấn đề gì không?"

Tôi ra sức vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm, đi trước đi, mình không thành vấn đề."

"Thật ngoan." Xảo Dĩnh cười híp mắt, sờ sờ đầu tôi, ngược lại nói với Âm Hạng Thiên: "Tam Thiếu, anh đi cùng chúng tôi."

Âm Hạng Thiên ngưng mi, nói: "Cô ấy uống say rồi, tôi ở lại trông cổ."

Xảo Dĩnh căng khóe môi, cười khinh bỉ: "Thỏ không cần sói trông."

"Lời này có lý!" Ninh Vũ đưa tay đẩy Âm Hạng Thiên: "Khỏi phải nói nhảm, đi nhanh lên."

Âm Hạng Thiên không kiên nhẫn gạt tay Ninh Vũ ra, mặt trầm như nước bỏ đi ra ngoài. Ninh Vũ theo sát phía sau, cảm giác giống như áp giải phạm nhân.

Xảo Dĩnh đánh cú điện thoại, lại dặn dò tôi ngàn vạn lần không được chạy loạn, tiếp đó liền xách áo khoác ra cửa.

Phòng lớn như thế chỉ còn lại một mình tôi, yên tĩnh gợi lên cơn buồn ngủ. Tôi ngáp một cái, gối lên gối ôm rồi ngủ thiếp đi.

Đang lúc mù mờ, lại nghe tiếng "chiêm chiếp chiêm chiếp" vui tai, tôi lồm cồm bò dậy, đi tới cửa trước, nhấn máy trả lời chuông cửa.

"Ai đó?"

"Âm Tam nhi."

Tôi dựa vào cánh cửa, vò cái đầu rối bù xù: "Không phải anh đã đi rồi sao?"

"Quay lại rồi, mở cửa, tôi đưa em về nhà." Giọng anh cứng nhắc, dường như đang dỗi ai.

Tôi ngáp một cái, mơ hồ không rõ, nói: "Không được, Xảo Dĩnh nói, chú Lưu sẽ đến đón tôi."

"Mở cửa!"

"Tại sao?"

"Bảo em mở thì mở đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Tôi cau mày, mơ hồ không rõ, lầu bầu nói: "Nhờ người ta làm mà ngang ngạnh như vậy."

Trong loa truyền ra tiếng rút khí, giây lát sau, anh nói với giọng tương đối ôn hòa: "Phiền em giúp mở cửa giúp tôi."