Anh là công tử ăn chơi. Còn cô là một hầu gái nhỏ trong nhà anh.
"Miên, mày dọn phòng ngủ cho tao chưa?"
"Miên, dọn cơm."
"Miên, tối nay tao không về nhà, mày mà báo cho mẹ tao thì cứ liệu hồn!"
Cậu chủ lại nữa rồi. Suốt ngày trốn đi chơi đêm như này. Thế nào bà chủ cũng phát hiện. Mà nếu như bị phát hiện thì người bị phạt chẳng ai khác ngoài cô.
Cô là hầu gái đi theo anh. Lo hết tất cả mọi việc liên quan tới anh. Trong biệt phủ của nhà anh ngoài cô ra cũng còn rất nhiều hầu nữ khác.
Miên cẩn thận lấy gối trùm chăm lên, ngụy trang là anh đang ngủ trong phòng. Xong việc, cô cẩn thận đóng cửa lại.
Bỗng đâu một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật mình.
"Thằng Lãng đâu rồi Miên?"
Bà chủ?!
Miên hốt hoảng buông luôn cánh cửa ra. Cảm giác của cô lúc này chính là kiểu đang ăn vụng mà bị phát hiện.
Cô lắp bắp: "Bà, cậu thấy buồn ngủ lên ngủ sớm rồi."
Thấy cô nói vậy, bà cũng tiện ngó cổ vào kiểm tra xem.
Cô ná thở, lần này chết chắc. Mặc dù nãy cô đã ngụy trang rồi. Nhưng bà chủ sẽ không nghi ngờ chứ?
Cũng may, bà chủ chỉ gật đầu cái rồi rời đi luôn. Chắc là không sao rồi.
Miên tính về phòng mình, nhưng sợ bà chủ quay lại kiểm tra, nên cô quyết định đứng gác ngoài cửa phòng của anh hơn. Có gì bà chủ có hỏi thì cô còn nói dối là do tính anh hách dịch nên bắt cô canh cửa. Như vậy còn hơn là bị đánh đòn.
[...]
Đêm đó, khi cô gật gù ngủ tự nhiên có cái gì đó đè vào người cô.
Là cậu chủ! Cậu về rồi? May quá.
Nhưng có vẻ như cậu chủ đang say.
Miên vực anh dậy, đỡ anh vào trong phòng. Vừa tới giường, tưởng mọi chuyện đã xong, cô sẽ được ngủ một giấc ngon lành thì bỗng nhiên anh đè cô ra giường, ghì chặt hai tay của cô xuống.
"C-cậu chủ. Anh say rồi."
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sắc dục. Rồi một tay anh mò vào trong váy rồi cởi luôn đồ lót của cô ra vứt sang một bên.
Nhìn hành động này của anh, cô cũng đã đoán ra anh định làm gì.
"Cậu thả em ra." Cô giãy giụa phản kháng nhưng vô ích.
Bàn tay to lớn của anh cứ vậy xé toạc phần thân váy trên của cô. Bôn đồng phục của cô cứ như vậy từng chút, từng chút một bị cởi ra.
Cô càng đẩy anh ra, thì lại càng bị anh ghì chặt lại.
Lãng gục xuống hôn môi cô, rồi lại cắn cổ. Cứ như vậy, hộ trải qua một đêm triền miên. Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin anh, nhưng vô ích.
Trong đêm đó, cô có nghe được anh gọi tên cô. Hoặc là do cô ảo tưởng.
"Miên, người em thơm thật."
[...]
Sau khi ăn sạch sẽ cô, anh vòng tay ngang eo, ôm cô, yên lành ngủ. Nhưng Miên thì lại khác. Cô đang ở trong trạng thái hoảng loạn vô cùng.
Cô gỡ anh ra. Lẳng lặng vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi âm thầm dọn lại căn phòng.
Xong việc, cô trốn luôn về phòng mình, tìm cách tiêu hủy bộ đồng phục đã bị xé nát.
Trong khi đó, anh vẫn còn đang giả vờ ngủ trên giường. Khi anh xé áo của cô ra, anh đã tỉnh rượu rồi. Nhưng anh vẫn muốn mượn rượu làm càn.
Đợi cô ra khỏi, anh liền ngồi dậy. Dựa đầu vào thành giường, anh khẽ cong môi cười.