Cô Nàng Hầu Gái

Chương 13



An có nhắn lại rằng buổi trưa cô không có nhà. Cô ấy sợ đụng mặt mẹ mình nên chuồn trước rồi.

...

Lãng hiện giờ đang tẩy trang trên phòng.

Vừa làm anh vừa lướt điện thoại:

"Trong ớt có nhiều nhóm vitamin C, B, A."

Đọc xong Lãng khẽ nhăn mặt. Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu.

Đáng lẽ khi đi học anh nên để ý nghe giảng thì giờ có phải đỡ cực hơn không.

'Cạch'

"Cậu chủ gọi em?"

Đột ngột cái Miên nó chạy vào khiến anh hốt hoảng đánh rơi cả điện thoại xuống đất.

"Con mẹ mày, vào mà không biết gõ cửa à?"

Anh luốn cuống dọn dẹp đồ giấu rồi vào gầm giường rồi quay qua nạt nó.

"Em mách bà là cậu nói tục giờ." Miên hất cằm "Mà cậu gọi em xuống mà, có chuyện gì cần em ạ?"

Lãng xách một túi đồ đặt lên bàn: "Tao mua cho An mà giờ An không có nhà, mày ăn đi."

Trong cái bọc nào là cam, táo, cháo rồi còn có cả dao, muối ớt. Lãng khi nãy có tiện tay mua cho Miên mà không biết đưa nó kiểu gì. May là cái An nó vắng.

Miên dở túi ra, cô chỉ vào cái đống đó rồi lại chỉ vào mặt mình: "Cậu bảo em ăn ạ?"

"Rồi mày có ăn không? Không ăn tao cho chó."

"Chó nào ăn được mấy cái này cậu. Với lại nhà đâu nuôi chó."

Con oát này dạo gần đây nó cứ thích bật anh vậy?

"Trả treo à? Mày ăn không? Không ăn là tao đút mày ăn nhé!"

Miên xua tay lắc đầu: "Thôi, cậu đợi chị An về đi, em không dám."

Lãng vò đầu, con oát này học đâu ra cái thói không nghe lời vậy? Từ khi nào mà nó biết chối lời anh?

Anh bước đến, lôi Miên đi, ép cô ngồi xuống, thuần thục bóc bát cháo ra rồi xúc một miếng:

"Há miệng."

Miên quan ngại nhìn anh: "Cậu để em tự–"

"Há! Mày không ăn mai ra ngoài đường người ta lại bảo tao là thằng chồn— thằng chủ vô trách nhiệm." Tý nữa thì vạ miệng, may mà anh kịp sửa.

"Mày không ăn tao đánh mày giờ."

Cậu chủ chưa bao giờ đánh cô, nhưng cái tính hung dữ của cậu ta khiến Miên sợ chết khiếp. Cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Có ai như anh ta không, quan tâm người khác mà như thể sắp làm thịt họ đến nơi.

Lãng nhìn cô ăn mà hài lòng gật đầu. Cô như vậy ngay từ đầu có phải là tốt rồi không?

"Từ bé đến giờ tao chưa từng phục vụ ai như vậy đâu."

Miên ngật đầu lia lịa. Cậu chủ nói vậy thì chẳng phải đây chính là phước của cô rồi sao.

Nhưng mà cái phước này nặng quá, cô đỡ không nổi.

Lãng đặt thìa xuống, anh rút giấy ăn ra đưa cho cô: "No chưa?"

Miên len lét ngước nhìn anh, ợ một tiếng nho nhỏ.

Bỗng nhiên tay Lãng chạm vào bụng Miên khiến cô giật mình, vội đẩy anh ra. Nhưng khốn nỗi cô không đẩy được.

"Cái bụng nhỏ này là phải ăn no. Còn mày lần sau còn bỏ bữa nữa thì cứ liệu hồn."

Miên nghe vậy thì hơi sợ sợ nhìn anh: "Cậu,cậu nói gì vậy ạ?"

Lãng vội rút tay lại: "Thì… thì đói là phải ăn. Mà ai cho mày hỏi tao? Tao cho phép chưa? Ăn xong rồi thì dọn đi."

"Nhìn à? Tao đánh mày giờ?"

"Vâng cậu, em dọn luôn." Miên nhanh chóng đứng dậy thu dọn. Nhưng trong lòng cô cứ cảm thấy cộm cộm hoang mang.

Cậu chủ lạ lắm.