Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 35: Tạm biệt không tiễn



Tôi hơi khẩn trương, nắm chặt tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái đầu thỏ trên đôi dép lê, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

Tôi không làm chuyện gì có lỗi với Tần Mạch cả, ban đầu người nói ởbên nhau là anh, người nói bỏ đi là anh, nói yêu là anh, người dứt khoát chia tay cũng là anh. Giờ đây nhìn lại mới thấy, trong cuộc tình này,tôi luôn đứng ở vị trí bị động.

Tôi không hề gây tổn thương cho anh, giờ đây khi gặp lại mặt đối mặt thế này việc gì tôi phải nhấp nhổm không yên chứ?

“Tần tiên sinh.” Tôi ngẩng đầu, không e dè nhìn thẳng vào mắt anh, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”

Dưới ánh đèn đường, mắt anh hơi lóe lên, trầm mặc hồi lâu, anh cườinhàn nhạt nói: “Làm phiền? Lần đầu tiên thấy em thừa nhận đó.” Ngữ khíbình ổn, không sợ hãi phảng phất như chúng tôi mới vừa gặp nhau hôm qua, “Nếu muốn cảm ơn anh thì mời anh ăn bữa cơm đi.”

Tôi nghe xong mấy câu lấp lấp lửng lửng của anh, ánh mắt vô cảm nhìnanh một hồi lâu, rồi nhấn mạnh từng chữ: “Tần tiên sinh, chúng ta chiatay đã… hai năm rồi.” Câu nói sắc bén đó là dành cho anh mà cũng dànhcho chính mình. “Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tôi tin làsau này cũng sẽ chẳng có liên hệ gì. Hôm nay có anh giúp đỡ, tôi xin cám ơn, tiền bảo lãnh tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng tôi nghĩ chúng ta không có cơ duyên gì để cùng ăn cơm với nhau cả.”

Tần Mạch bình tĩnh nhìn tôi, màu vàng mờ mờ của ánh đèn đường khiếntôi không nhìn rõ được sắc mặt của anh. Một lát sau, cuối cùng anh cũnganh dời tầm mắt khỏi tôi: “Được thôi” anh mím môi, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy, hãy trả tiền lại cho anh, ngay bây giờ.”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sao lại giống một đứa trẻ làm ầm ĩ vì không được cho ăn kẹo đến vậy. Tôi sửng sốt một hồi lâu, lập tức gật đầu: “Được.” Cũng tránh được sau này gặp lại, dây dưa không dứt, tôinói với anh: “Nhưng tôi phải về nhà lấy tiền.”

“Ừ.” Anh cũng không làm khó tôi, thoải mái gật đầu: “Lên xe, anh chở em về.”

Sở cảnh sát này ngay gần nhà tôi, chạy hai ba phút là tới, tôi xuốngxe bỗng nghe anh ở trong xe thấp giọng nói: “Anh ở nước ngoài không lăng nhăng với đàn bà, cũng không lạng quạng với đàn ông.”

Hồi ức về hai năm trước như được vén lên lớp sương mù, từ từ hiện ra trong đầu tôi.

Thật ra lúc đó tôi muốn chờ đợi anh, muốn cố chấp như trinh nữ thời xưa, giống như lúc trước tôi đã từng thủ thân vì Dương Tử.

Không ngờ rằng thời gian và khoảng cách lại lớn đến vậy.

“Thực đáng tiếc.” Tôi nhếch miệng: “Tôi đã có đàn ông khác.”

Không quay đầu lại, tôi đi thẳng lên lầu, thay quần áo đi dự tiệc.Lúc kéo hộc tủ lấy tiền, tôi ngẩn ra chăm chăm nhìn hình bác Mao màuhồng, mặt cũng đã gặp, lời cũng đã nói, thôi trả hết tiền cho xong, coinhư cắt đứt mọi luyến lưu.

Lúc xuống lầu, Tần Mạch vẫn ngồi trong xe, tư thế không thay đổi. Tôi mở cửa xe, để tiền lên ghế.

Lúc này anh mới nhìn tôi một cái, nhìn không ra biểu cảm gì: “Hẹn hò?”

“Ừm.”

Anh trầm mặc trong chốc lát: “Anh đưa em…”

“Không cần.” Tôi đóng cửa xe, nói: “Tôi sợ anh ấy không vui.”

Cửa kính xe mờ đục đã ngăn lại khuôn mặt người đó, tôi nện gót giày,thẳng lưng bước vòng qua trước xe anh ấy. Tôi không chào anh, đơn giảnvì không biết phải mở miệng thế nào.

“Hẹn gặp lại” một câu nói vô cùng nhiều nghĩa.

Ngoắc một chiếc taxi, tôi báo nơi cần đến. Xe chạy một đoạn, tôi nhịn không được quay đầu nhìn, chiếc xe việt dã màu đen vẫn đứng yên tạichỗ.

Phải vậy thôi, tôi hít một hơi thật sâu, bắt buộc mình phải nhìn thẳng về trước, tự nói với chính mình: đúng vậy, chuyện phải như vậy thôi.

Lúc tới nơi, nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi đưa tôi vào trong, nói rằng đối tượng của tôi, Phương tiên sinh đã đợi tôi rất lâu rồi.Trong lòng tôi cảm thấy vị luật sư này đúng là người kỳ quái, lần trướcrõ ràng đã tỏ thái độ chán ngán cùng cực rồi, sao bây giờ lại còn đếntham gia buổi tiệc này chi nữa. Có điều cũng nhờ phúc của anh ta, tôimới danh chính ngôn thuận tới ăn tiệc chùa thế này được.

Lúc cô nhân viên dẫn tôi đến chỗ luật sư Phương Thả, tôi đứng ngẩn ra.

Bàn ăn hình chữ nhật trước mặt đã có sẵn ba người ngồi, một cậu thanh niên và một cô gái cười vô cùng sáng lạn, còn đối tượng gặp gỡ của tôiđang ngồi giữa, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn tôi: “Cô Hà, cô đến trễ gầnmột tiếng.”

Khóe miệng tôi giật giật: “Cho nên… trong một tiếng đó anh đã tranhthủ tìm giúp tôi hai người để coi mặt, anh tưởng tôi trai gái gì đều xơi hết ráo hay sao?”

Phương Thả cười nhạt: “Tôi chẳng qua cũng là đến ăn bữa cơm thôi, nhờ phúc cô mà chúng tôi bị bỏ đó đến giờ này.” Cô bé ngồi bên trái bỗngnhiên vỗ nhẹ vai Phương Thả, mắng: “Anh! Sao anh lại nói vậy.” Cô béquay đầu cười với tôi, “Xin chào chị dâu, em là Phương Dĩnh, là em gáicủa anh ấy.”

Cậu nhóc kia cũng góp lời: “Chào chị dâu, em là Phương Kiệt.” Cậu tacòn tốt bụng giải thích: “Anh em nói chuyện hơi khó nghe, chị đừng để ýlàm gì.”

Hai từ chị dâu kia cũng không khiến tôi choáng váng bằng cáiquan hệ gia đình của anh ta: “Anh… anh nói một nhà ba người là chỉ anh,em trai và em gái?”

Nghe tôi hỏi câu này, Phương Thả thoáng chốc nhíu mày: “Cô có ý kiếngì sao? Tôi cũng đâu có nhìn trúng cô đâu? Nhà tôi có mấy người thì canhệ gì đến cô?”

“Anh!” Phương Dĩnh hình như hơi tức giận, Phương Thả liếc xéo tôi một cái, gọi nhân viên đến dọn đồ ăn lên. Phương Dĩnh ngại ngùng phân bua:“Chị dâu, thật ngại quá, ba mẹ tụi em mất sớm, một tay anh hai nuôi haiđứa em, nên khó tránh khỏi đôi lúc bảo bọc quá kỹ…”

“Không sao” Miệng tôi giật giật: “Dù sao chị cũng không định kết hônvới anh em, hai đứa đừng kêu chị là chị dâu.” Người nhà vẫn là thứ yếu,khiến anh ta có mẫn cảm đến vậy, ai mà chịu nổi chứ.

Phương Kiệt là em út, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi làcùng, nó nghe tôi nói xong liền nghiêng người hỏi nhỏ: “Chị cũng đến đểăn miễn phí hả?”

Cái mặt bà cô già của tôi hơi đỏ, ho khan một tiếng nói: “Tại vì có một mình nên không muốn nấu cơm…”

Phương Thả lạnh lùng nói: “Trễ cả tiếng đồng hồ cũng dư sức nấu xong bữa cơm rồi.”

“Phương tiên sinh.” Tôi bắt đầu có chút tủi thân, xui xẻo nguyênngày, bụng thì lép kẹp, đến ngồi ăn một bữa cơm cũng bị làm khó. Tôitrừng mắt, lạnh giọng: “Đến trễ là lỗi của tôi, nhưng nếu anh không chờnổi thì cứ việc đi về, cũng có ai cản anh đâu. Mà hôm nay tôi đến đâycũng không phải để nghe anh trách móc. Bữa cơm này anh mời tôi à? Haichúng ta có quan hệ gì? Anh lấy quyền gì mà lên mặt chỉ trích tôi?”

Phương Thả xanh mặt, Phương Kiệt ngồi kế bên lập tức giữ chặt anh ta, Phương Dĩnh vội cười nói: “Chị, chị đừng giận, tính anh em là vậy đó.”Phương Kiệt cũng nhỏ giọng nói thầm: “Anh, anh cũng nhịn đi, khó khănlắm mới có được bữa tiệc miễn phí, em không muốn về nhà nấu mì đâu.”

Tôi dần dần cảm thấy có gì không hợp lý, dựa vào sáu điều mà mẹ tôiđưa ra thì gia đình anh ta phải rất có điều kiện mới đúng, chứ sao lạidẫn theo hai đứa em đến ăn bữa cơm miễn phí, mà còn ngồi đợi mòn mỏi cảtiếng đồng hồ, theo cái tính tình của Phương Thả, thì anh ta không phảilà người có thể làm chuyện như thế này.

“Anh…” Tôi định hỏi thẳng Phương Thả, nhưng nhìn sắc mặt của anh ta,tôi chỉ đành hừ một tiếng quay sang nói chuyện với em gái anh ta, “Anhtrai em không phải là luật sư sao? Sao lại…” tôi không biết tìm từ nàođể nói tiếp nên ngậm miệng lại.

Ngược lại, Phương Dĩnh cũng không thấy xấu hổ, cười sang sảng, hàophóng nói: “Thật ra thu nhập của anh em cũng không tệ đâu, nhưng phảinuôi em học đại học, còn em trai học trung học, học phí hai đứa em tương đối nhiều, vì vậy cuộc sống cũng hơi eo hẹp.”

Có vẻ thiếu thốn …

“Hơn nữa tính tình anh ấy cũng không được lòng người khác, cho nên…”

“Phương Dĩnh!” Cuối cùng Phương Thả cũng lên tiếng, lạnh lùng liếc cô bé một cái, Phương Dĩnh chu miệng nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng.

Vừa lúc thức ăn được dọn lên, ánh mắt tôi dán chặt vào đĩa bít tếtthơm ngào ngạt, quên sạch luôn hoàn cảnh gia đình nhà họ. Dao nĩa sẵnsàng, bốn người không ai nói câu nào, bàn ăn chìm vào im lặng.

Cho đến khi tiếng dao nĩa khua nhau trên bàn ăn từ từ chậm lại, tôingẩng đầu lên nhìn, mới thấy trên bàn chỉ còn một đống hỗn độ. Duy nhấtPhương Thả cầm một ly rượu vang, sắc mặt ôn hòa nhìn hai đứa em ăn nhưhổ vồ.

Cuộc sống phải nuôi hai đứa nhỏ chắc không dễ dàng gì, tôi nghĩ, vớitính tình của anh ta, vì hai đứa em này còn phải nhẫn nhịn nhiều, chonên mặc dù trông anh ta không tới nỗi nào, nhưng vẫn không tìm được bạngái. Tự dưng tôi lại cảm thấy thổng cảm với anh ta.

“Cô Hà.” Anh ta lạnh nhạt quét mắt nhìn tôi, “Cô hãy thu lại cái vẻ mặt nhìn thấy gà mái đẻ trứng của cô đi.”

Tôi đằng hắng, rất phối hợp nhìn đi chỗ khác.

Ăn cơm xong, chúng tôi rời nhà ăn trong ánh mắt thán phục của nhânviên phục vụ. Gật đầu chào nhau xong tôi quay người bước đi, chưa đượcvài bước, bỗng nhiên nghe Phương Kiệt kêu: “Anh ơi, em đau bụng.”

Tôi thấy lạ quay lại nhìn, thấy Phương Dĩnh cũng cúi gập người: “Anh, em cũng hơi…”

Phương Thả có chút hoảng hốt, tay chân luống cuống, không biết phảiđỡ ai, tôi liền quay lại: “Anh cõng Phương Kiệt, tôi đỡ Phương Dĩnh, đibệnh viện liền.”

“Không, không đi.” Phương Dĩnh lắc đầu quầy quậy, “Vào bệnh viện tiền khám tiền thuốc tốn lắm.”

“Nhưng mà…” Tôi vừa mở miệng định khuyên thì Phương Thả đột nhiênbình tĩnh lại, hỏi tôi một câu đầy lý trí: “Cô có đau bụng không?”

Tôi lắc đầu nói không đau. Phương Thả vỗ trán: “Tôi hiểu rồi… tụi nó ăn nhiều quá…”

Miệng tôi méo xệch, nhìn hai đứa nhỏ đang gập người kia: “Quả làthiếu niên anh hùng.” Tôi đề nghị kêu taxi, Phương Dĩnh sống chết khôngchịu, cuối cùng vẫn là tôi đỡ nó, còn Phương Thả đỡ Phương Kiệt, từ từđi về nhà bọn họ.

Ba người họ ở trong một căn nhà 60m2 vuông cũ kỹ, lúc lênlầu đèn cầu thang khi chớp khi tắt như muốn dọa người ta. Tôi đứng dướilầu thấy xe của Phương Thả – là loại xe Benben của hãng Changan. Lúc đótôi chợt nghĩ 6 điều của mẹ già phải nâng cấp lên thôi…

Xe Benben, Changan:

Sau khi đem được hai đứa nhỏ vào nhà, tôi mệt đứng hơi liền đặt môngngồi lên sô pha, Phương Thả hét to: “Đừng!” Tiếng thét còn chưa tới tai, tôi đã nghe tiếng sô pha kêu cái ầm, rồi hẫng một cái, cả người lọt vào trong cái ghế… mắc kẹt!

Tôi nghĩ chắc chắn hôm nay thần xui xẻo chỉ mỗi việc lượn trên đầu tôi thôi.

Phương Thả cố hết sức mới lôi tôi ra khỏi cái lòng sô pha, tôi đỡtrán, thở dài: “Sô pha nhà anh đã hư đến mức như vậy rồi sao còn bày ragiữa nhà như đồ còn nguyên vẹn vậy? Cố tình hãm hãi mấy người chưa đượccho phép đã tự ý ngồi như tôi sao?”

Phương Thả gặp thấy cái bản mặt khổ sở sắp phát khóc của tôi, liềngiải thích một câu có vẻ mang tính người nhất: “Là của ba mẹ tôi mua hồi trước, Phương Dĩnh không cho vứt” (Anh này chuyên đề nói chuyện móc nghéo nên lần này nói đàng hoàng bạn Tịch mới bảo anh nói chuyện có tính người)

Cổ tôi nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Cho hai đứa nhỏ uống thuốc tiêu hóa xong, tôi xách túi định ra về.Phương Dĩnh vội nói: “Hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm! Bây giờ đã khuyarồi, một mình chị về rất nguy hiểm, anh đưa chị về đi.”

Tôi lắc đầu từ chối.

Phương Thả nhìn tôi rồi cầm lấy áo khoác: “Giờ này hết xe buýt rồi, để tôi đưa cô về.”

Ngồi trên chiếc xe Benben kia, tôi tò mò hỏi: “Nếu đã khó khăn nhưvậy sao còn tham gia môi giới kết hôn? Tôi nhớ phí hội viên cũng đâu cóthấp.”

“Phương Dĩnh ghi danh cho tôi.” Anh ta vừa lái xe vừa trả lời, “Nónói sang năm nó tốt nghiệp rồi, tôi cứ yên tâm tìm bạn gái rồi kết hôn.”

Tôi gật gù: “Anh có đứa em gái thật ngoan.”

Hắn gật đầu, trầm mặc thật lâu mới nói: “Chuyện hôm nay, cám ơn cô.”Xem ra đây cũng không phải là những lời anh ta thường xuyên nói, hai chữ cám ơn đầy cứng ngắc.

Tôi lại nở nụ cười: “Anh giống y như một người tôi quen. Nhưng anh ta ngạo mạn hơn anh nhiều, vĩnh viễn không bao giờ chịu nhún mình.” Từ nhỏ đến lớn, Tần Mạch không phải lo chuyện ăn chuyện mặc, cá tính kiêu ngạo của anh vừa do trời sinh vừa do hoàn cảnh tạo thành, tố chất kiêu ngạocủa anh, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa cuồng vọng bên trong. Đãmuốn là phải đạt bằng được, giống như tôi của hai năm trước, hay giốnghai năm sau, trả thù người đã từng chống lại anh.

Phương Thả không có cái tố chất này, có lẽ cuộc sống khiến người phải cúi đầu nhiều, dù muốn thanh cao thì cũng bị dẫm đạp bởi thực tế nghiệt ngã.

Không lâu sau xe đã đến trước nhà, tôi xuống xe, vẫy tay tạm biệt.Anh ta do dự một chút, nửa thử, nửa chần chờ nói: “Phương Dĩnh rất thích cô, nếu…”

“Phương tiên sinh.” Tôi ngắt lời, “Anh đã quên những lời tôi nói khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Tôi vẫn nhớ như in trong đầu, có một người đàn ông mà tôi rất muốn hất văng anh ta ra khỏi bộ não.

Anh ta trầm tư trong chốc lát, rồi nói: “Là do tôi quá đường đột. Hẹn gặp lại.”

Ánh mắt tôi nhìn theo cho tới khi xe anh ta khuất dạng, thở dài mộttiếng, đi về phía nhà mình. Bất ngờ là chiếc xe việt dã màu đen kia vẫnđậu chình ình trước nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứngdựa vào cửa xe, nhìn tôi đăm đăm.

Tôi ngẩn ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua ánh đèn đường mờ nhạt và trong bầu không khí lạnh lẽo.

“Tần tiên sinh.” Tôi cười nói, “Tôi còn có gì chưa trả anh sao?’

Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Không có, là hồi nãy anh quên nói với em một câu.”

Tôi mỉm cười chờ đợi, anh nói: “Hà Tịch, anh đã về.” Khóe môi tôithoáng chốc cứng đờ, giọng anh nhàn nhạt: “Nhưng có lẽ bây giờ anh không cần phải nói lời này nữa rồi.”

Anh mở cửa khởi động xe, khinh khỉnh rời đi, bỏ lại làn khói xe mờ mịt..

Tôi vén sợi tóc lòa xòa trên trán, thì thầm: “Tạm biệt không tiễn.”
— QUẢNG CÁO —