Thế mà ngày kế tiếp Hứa Triều Khởi vẫn đợi cô ở dưới nhà.
Lâm Miên Miên có thể chạy nhảy thoải mái rồi, bởi vậy không thể nào mà không biết xấu hổ khi ngồi sau xe của người ta được.
Hai người sánh bước cùng nhau, Lâm Miên Miên chẳng còn cầm cuốn sách nho nhỏ kia nữa, Hứa Triều Khởi cũng không đeo tai nghe.
Lúc hai người đi qua ngã tư – nơi Lâm Miên Miên gặp tai nạn, vào giây đèn đỏ cuối cùng, Hứa Triểu Khởi bỗng nắm lấy tay cô.
Từng ngón tay của thiếu niên đan chặt lấy tay cô gái như e sợ người kia sẽ vung ra vậy, đến khi qua hết đường rồi mà cậu vẫn chưa buông tay cô ra.
“Hỏi cậu chuyện này.” Hứa Triều Khởi cân nhắc một lúc mới nói, “Cậu định thi vào đại học nào?”
“Đại học S…” Lâm Miên Miên cúi đầu thỏ thẻ, “Gần nhà, ngành Văn học ngôn ngữ Trung Quốc của trường đó cũng tốt nữa.”
Hứa Triều Khởi “ừ” một tiếng, tiếp đến cô nghe cậu nói: “Ngành Công nghệ sinh học của đại học S… cũng được lắm.”
Lâm Miên Miên sững sờ trong giây lát, sau đó cô chỉ biết gật đầu khe khẽ, mặt mày đỏ ửng.
Có thể là dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Miên Miên khiến Hứa Triều Khởi bị dọa sợ không nhẹ, cậu hắng giọng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Vậy chúng ta… cùng cố gắng nhé?”
Âm cuối của Hứa Triều Khởi như mang theo ý gạ gẫm, cậu nói xong, gương mặt chợt nóng bừng lên.
Lâm Miên Miên cắn môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt của người đối diện, cuối cùng cô gật đầu một cách thật trịnh trọng.
“Đừng áp lực quá.” Hứa Triều Khởi mỉm cười, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa tay cô, “Mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ chờ cậu.”