Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nó, nhìn tổng thể về nó, cánh tay nó bị xước, có vết cứa rất sâu, khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt xanh sao.
Còn tấm thân của nó thì được đắp chăn, nên hắn không biết nó có bị thương ở đâu nữa không.
Tự dưng hắn thấy thương nó vô cùng, hắn thấy hối hận vì những lời nói vô tình dành cho nó, để rồi đây nhìn nó thương tích đầy mình như vậy. Mà lòng cảm thấy xót xa:
- Tớ xin lỗi đã không chịu nghe cậu giải thích!!!- hắn khẽ nắm chặt tay nó. Hắn cảm nhận đôi bàn tay nó rất nóng.
Nó vẫn im lặng bởi nó vẫn đang bị hôn mê mà, nhưng nó cảm nhận thấy tay nó được có ai đó đang nắm.
Nhưng mi mắt nó vẫn nặng trĩu dù rất muốn mở mắt ra để xem người đó là ai, nhưng điều đó là không thể. Nó đành bất lực buông xuôi.
Hắn khẽ đặt tay lên sờ trán nó, chán nó nóng như lửa đốt, hắn lại khẽ rụt tay lại.
- Sao nóng vậy trời!!!!- hắn khẽ thốt lên.
Hắn nghĩ lại chuỗi sự kiện chắc nó bị dầm mưa quá lâu, chắc ốm từ hôm qua rồi:
- Cậu tỉnh dậy sớm đi!!!! Tớ mua nhiều đồ ăn cho cậu lắm, cậu nhớ ăn nhiều vào!! Mau khỏi bệnh, Tớ nhớ cậu lắm đó????? .....bla....bla....!!!- hắn nói với nó những lời yêu thương,quan tâm chứ không còn lạnh lùng như thường ngày.
- Tha lỗi cho tớ..!!!- hắn cảm thấy hắn là người có lỗi, gây áp lực cho nó.
Hắn trò chuyện với nó thật lâu dù không nhận được câu trả lời từ nó.
Nó vẫn nằm im, nó mơ thấy trong giấc mơ:
- Có một người con trai dáng rất đẹp, nó gọi người con trai đó là người yêu! Người đó quay lại nói với nó:
- Heo đất !!! Em yêu phải sống thật tốt, ăn thật nhiều nhé em yêu, em dạo này gầy xanh sao lắm đó, anh sắp phải đi xa rồi,....hứa với anh! Dù anh không ở bên em cũng phải tự chăm sóc mình đó !!!!.
- Anh đi đâu????- nó thắc mắc. Nhưng chàng trai không đáp lại nó,nên
Nó ngắm chàng trai đó, người đó rất cao lớn, rất ấm áp truyền cho nó sự tin tưởng, nhưng do mặt trời chiếu vào nên nó không nhìn rõ khuôn mặt chàng trai đó ( mà nó gọi là người yêu). Nhưng nó biết người nó yêu rất là đẹp trai dù rằng k rõ khuôn mặt.
Nó hét to rồi chạy đến nắm bàn tay nó:
- Em yêu anh lắm!!! -nó cũng mỉm cười lại.
- Em không cho anh đi đâu!!! Anh phải ở lại với em????
Nói xong nó chạy đến ôm lấy chàng trai, nhưng chàng trai cứ lùi xa và chỉ giơ tay về phía nó, nó vừa chạm tay vào thì người nó yêu biến mất:
- Anh đi đâu vậy ???? đừng trốn em mà!!! Mau ra đi..!!- nó gào thét, nó khóc.
Về thực tại:
Hắn đang trò chuyện cùng nó, thấy có tiếng bước chân và tiếng nói người lớn đang tiến về phòng nó, hắn chỉ kịp cúi người đặt lên trán nó một nụ hôn.
- Cậu mau tỉnh lại và giữ gìn sức khỏe nhé! Tớ có việc phải đi đây!!!! Rồi hắn bỏ tay nó ra và quay lưng bước đi.
Cũng lúc đó giấc mơ của nó tan biến, làm nó chợt mở mắt nó thấy có một dáng người con trai quay lưng bước đi, bỏ cánh tay nó ra. Dáng người đó, bộ quần áo đó rất giống người con trai trong giấc mơ.
Do nó chưa tỉnh hẳn, nên nó vẫn không biết đó là mơ hay thực, nó muốn gọi người con trai đó ở lại:
- Anh đừng đi...!!!!- nhưng miệng nó không tài nào gọi được, nó khẽ rơi giọt nước mắt vì không thể níu kéo người đó lại bên mình.
Hắn cứ tiếp tục bước đi mà không quay lại nhìn nó, hắn sợ nếu quay lại nhìn nó lần nữa hắn sẽ không thể bước ra khỏi căn phòng này nữa.
Một phần hắn cũng che giấu cảm xúc đang ngại ngùng, tim thì đập nhanh do nụ hôn táo bạo lúc náy.
Hắn đã bước ra khỏi cánh cửa, vừa quay bước đi hướng ngược lại thì ba mẹ nó vừa tới, ba mẹ nó ngạc nhiên khi thấy có một người con traịla bước vào phòng con gái họ:
- Này cậu kia???? Sao lại vào phòng con gái tôi!!!?????- ba nó gọi hắn.
Hắn giật mình khi có người gọi hắn, lại nói đó là con gái họ, nên hắn chạy một mạch đi,không dám trả lời lại.
Hắn giờ chẳng khác như một tên trộm đang làm điều gì mờ ám,lén lút. Không dám đối diện gặp họ.
Họ mở phòng thấy con gái mình không sao, nên họ cũng không đuổi theo nữa.
- Sao mình lại chạy???? Mình có làm gì sai đâu???? Sao lần đầu gặp nó mà mình dám hôn nó vậy!??? Mình có thích nõ đâu???? Tình cảm đó là gì nhỉ...????? - hắn dựa lưng vào tường và đặt ra những câu hỏi khó hiểu dành ình mà không có câu trả lời.
Rồi hắn lắc đầu phủ nhận những điều mình đang suy nghĩ về nó.