Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào bên trong phòng làm nó tỉnh giấc,nó dụi dụi mắt,nó nhìn xung quanh 1 lượt,sao nó lại nằm trên giường nhỉ…đói quá…nó xoa xoa bụng.. Nó nhìn lên trên giá thấy có 1 hộp cơm nguội để ở đấy…. Thôi…đói quá,ăn tạm…(cua:không sợ cơm thiu à..? > Cách… Tiếng động nhẹ vang lên nhưng làm nó vô cùng chú ý vì nó được phát ra từ giường cua Tuấn kiệt.. Nó vội vội vàng vàng chạy đến,quỳ dưới thành giường,nhìn chăm chú mong nhận được sự biến chuyển tốt từ Tuấn Kiệt…. Những ngón táy của hắn Tuấn kiệt cử động nhẹ…
Hắn dần dần mở mắt ra… Trước mắt hắn là cái gì đó mờ ảo,đen đen,trắng trắng,không thể phân biệt… Hắn đang ở đâu vậy.. -“tôi đang ở đâu”-Câu đầu tiên hắn hỏi.. -“anh…anh đang ở trong bệnh vệnh…bác sĩ….”-Nó vui mừng không thể tả,vội chạy ra ngoài tìm bác sĩ.. Cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi,tỉnh lại rồi..
-“Có chuyện gì vậy bác sĩ…”-Nó hỏi khi thấy bác sĩ bảo nó gặp riêng sau khi khám cho Tuấn kiệt… -“cậu ấy đã bình phục lại,…nhưng điều tôi không mong muốn nhất đã xảy ra…cậu ấy do bị thương quá nặng,ảnh hưởng đến não và hệ cơ quan chức năng…mắt cậu ấy…có lẽ từ nay về sau…sẽ không thể nhìn rõ nữa..bây h thì cậu ấy chưa phát hiện ra vì mắt vẫn có thể nhìn được mờ mờ,cậu ấy chỉ nghĩ là mình mới bị thương dậy nên chưa bình phục hoàn toàn..Trước sau gì cô cũng phải nói cho cậu ấy biết…”- Nó sững sờ… Đối vs 1 người như Tuấn kiệt thì việc này có lẽ là việc kinh khủng nhất… Nó đẩy cửa bước vào phòng anh… -“bé đến đấy à”-Tuấn Kiệt vẫn cố gắng cười toe,mặc dù có đôi chút khó khăn.. Nó mỉm cười lại.. -“Anh đã đỡ hẳn chưa…?” -“anh đỡ hơn nhiều rồi….bé có thể cùng anh ra ngoài đi dạo không..”- Hắn cười nói… Hắn bước xuống giường 1 cách khó khăn vì không nhìn rõ,hẳn không quan tâm đến việc đó vi chỉ nghĩ nó là 1 di chứng sau khi phẫu thuật 1 cách bình thường,nhưng nó biết là không phải như thế.. Tối hôm nay nó về nhà,vì tuấn kiệt đã khỏe lại,có Hùng vũ trông,và nó cũng định nhờ bố mẹ 1 việc… -“cô nghĩ cô là gì chứ,cô cút ra khỏi nhà tôi ngay..”-1giọng nó lè nhè vang lên.. Tiếp theo đó là tiếng khóc… Nó vội bước vào nhà thì nhìn thấy 1 cảnh hết sức chán nản.. Bố nó,1 con người luôn điềm đạm nghiêm túc,nhưng luôn rất yêu thương nó,bây giờ đang cầm 1 chai rượu,vừa **** mẹ nó,vừa đập đồ đạc trong nhà,mẹ nó thì rũ rượi tóc tai,ngồi bệt xuống đất,chỉ biết khóc lóc… Bỗng bố nó cầm chai rược định xuống tay vào ngay mẹ nó ở bên dưới.. Nó hốt hoảng chạy đến tức giận nói..: -“ông định làm gì mẹ tôi,ông đi ra đi ra khỏi nhà tôi..”-Nó vừa mắng vừa cầm cái chổi đập vào người bố nó.. Nó không định làm như thế,nhưng vì vs những người đang say rượu,không nhận thức được bản thân thì chỉ còn cách này.. Bố nó tức tối lầm rầm vài câu rồi đẩy cửa tức tối đi ra ngoài.. Nó chạy lại đỡ mẹ… Mẹ nó yếu ớt vịn tay nó đứng lên.. Nó dìu mẹ về phòng… -“mẹ ơi,tại sao nhà mình lại ra nông nỗi này..”- -“con cũng đừng trách bố con,ông ấy bj người ta lừa,hại..bây giờ công ti của nhà mình đã bị phá sản,may ra chỉ giữ được căn nhà này mà ở,ông ấy không thể tin được,quá thất vọng nên mới tìm rượu để giải tỏa…”-Mẹ nó vừa nói vừa khóc.. Nó không thể tin được rằng nhà mình lại như vậy..nó thấy thật thất vọng ở bản thân vì đã không ở nhà bên cạnh ba mẹ những lúc như thế này.. Nó bước vào phòng… -“ Trước sau gì cô cũng phải nói cho cậu ấy biết..” -“vậy có cách nào đã chưa trị bệnh này không..”-nó hỏi -“cách thì có nhưng kinh phí cần rất nhiều..” Nó nhớ lại những lời bác sĩ nói sáng nay,nó biết nhà Tuấn Kiệt không khá giả gì,hơn nữa bây giờ anh ấy còn không muốn cho mẹ biết..Nó đã nghĩ đến việc là sẽ xin bố mẹ giúp đỡ..nhưng nhà nó bây giờ…Nó cũng không thể nhờ ai khác được,vì tuấn kiệt có rất nhiều kẻ thù,nếu chúng biết anh đang bị thương thì chắc chắn sẽ không tha cho anh ấy.. Vậy bây giờ nó phải làm thế nào.. Làm thế nào… làm…thế nào… a…\\\\ Hùng vũ… Bạn thân của Tuấn Kiệt… Chắc chắn anh ấy sẽ giúp được…