Thần Tài lạnh mặt không muốn nói chuyện, hôm nay là ngày mà mặt mũi hắn hoàn toàn mất hết, hắn chỉ có thể ở chỗ này thiết lập mấy cái tạo hình, vãn hồi một chút tôn nghiêm bị mất đi.
Rốt cuộc chờ Văn Khúc Tinh cười đủ, mặt Thần Tài đã đen đến mức có thể sánh với Táo vương gia.
Hắn biết rõ nếu tiếp tục cười thì một lát nữa sẽ ăn đủ, chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngươi hôm nay không phải đi tìm A Phủ sao? Đang êm đẹp như thế nào lại vào bệnh viện tâm thần? Ngươi rốt cuộc nói gì với A Phủ vậy?”
Nghe được cái tên A Phủ này, Thần Tài có chút hoảng hốt, hắn nhớ lại sự tình hôm nay, vô cùng muốn cầm một cái nguyên bảo mà đập chết cô ta.
“Ta nói với cô ta ta là Thần Tài, bảo cô ta hãy hướng ta mà cầu một đêm phất nhanh, ta đều sẽ thỏa mãn cô ta.” Ngữ khí Thần Tài bình đạm, mặt không biểu tình, kể lể chuyện này.
Hắn không hề có một chút đùa giỡn nào, nói những lời thấm thía, mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, đây là biện pháp hữu hiệu nhất! Cũng là biện pháp giải quyết trực tiếp nhất, tín đồ cầu nguyện, hắn thỏa mãn nguyện vọng.
Tốt đẹp đến cỡ nào!
Văn Khúc Tinh nghe thấy đáp án này, im lặng ba giây, lúc sau nhịn không được phát ra tiếng cười bùng nổ kinh thiên động địa, cười đến nước mắt đều chảy ra.
“Ta nói ngươi có phải bị ngốc hay không? A Phủ hiện tại luân hồi chuyển thế, cô ấy chỉ là một người phàm, ngươi nói như vậy, người ta không đem ngươi đưa đến bệnh viện tâm thần, ngươi muốn cô ấy làm thế nào? Thật sự sẽ đối với ngươi ba quỳ chín lạy cầu một đêm phất nhanh? Cô ấy điên rồi hay là ngươi có vấn đề?” Văn Khúc Tinh cảm thấy trà trộn dưới phàm, một tên hai tên không được mấy ngày đều đã đem bản thân trộn đến mức điên hết rồi.
Nhiều năm như vậy còn có thể bảo trì thanh tỉnh và lý trí, cũng chỉ có một mình hắn, là người duy nhất của Thiên giới còn xem như tỉnh táo trong đám thần tiên đã hạ phàm, Văn Khúc Tinh cảm thấy bản thân càng phải nỗ lực hơn để duy trì thanh tỉnh và lý trí mới đúng.
Hắn phải tồn tại như một tấm gương cho các thần tiên noi theo, không thể để đám người còn ở trên trời nhìn xuống cười nhạo.
Văn Khúc Tinh cười nhạo Thần Tài nửa ngày, cảm thấy nên tìm một vị tiên khác chia sẻ lạc thú của chính mình.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng xác định chọn được một người, Văn Khúc Tinh mang Thần Tài đến quán bar, tìm được một cô gái ở một gian phòng.
Cô gái kia lớn lên đặc biệt xinh đẹp, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều là dịu dàng, đường nét thuộc về một mỹ nhân cổ điển, mỹ nhân cổ điển giờ khắc này ngồi ở ghế dài bên trong quán bar, cong chân bắt chéo, cắn hạt dưa.
Văn Khúc Tinh cùng Thần Tài đi qua, hai người liếc nhau, đều đang rối rắm xem có cần hành lễ hay không.
Cô gái vẫy vẫy tay: “Ta không muốn bị người ta xem như bệnh tâm thần đâu, nhân sinh trên đời, có thể bớt chút phiền toái nào thì hay chút đó, ngồi đi, đừng đứng trơ ra đó.”
Thần Tài cùng Văn Khúc Tinh lúc này mới ngồi xuống, ba người có chút ngại ngùng, không biết mở lời như thế nào, cô gái đem hạt dưa trước mặt đẩy qua: “Cùng ăn đi.”
Động tác của Thần Tài cùng Văn Khúc Tinh ăn ý, cầm hạt dưa lên cắn, Thần Tài không chịu lép vế: “Li Nguyệt công chúa bỏ nhà trốn đi chính là vì tới quán bar cắn hạt dưa?”
Li Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Thần Tài một cái: “Ở Thiên Đình cắn hạt dưa sẽ bị người khác mách lẻo. Ngươi cũng biết bọn họ hiện tại đều nhàn rỗi đến đau trứng.”
Thần Tài và Văn Khúc Tinh: “…”
Thật đúng là có chuyện này.
“Văn Khúc bởi vì kì thi kiểm tra theo quý không thể không tự mình đi xuống, ngươi đang êm đẹp hưởng thụ cung phụng của nhân gian, thường được đổi kim thân, chạy tới thế gian xem náo nhiệt cái gì?” Li Nguyệt công chúa có chút không rõ nguyên do.
Thần Tài căn bản không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, nhưng cũng cười một tiếng, hiển nhiên là tâm tình cực kỳ không tốt.
Cô gái kia vậy mà dám đem mình đến bệnh viện tâm thần?! Quả thực là ăn gan hùm mật gấu!
Càng bởi vì chuyện này, tốc độ ăn hạt dưa của hắn cũng chậm đi rất nhiều, chờ phục hồi tinh thần lại, hạt dưa đã bị chia xong.
Thần Tài nắm không khí.
Li Nguyệt công chúa phản ứng lại: “Ngươi đợi chút, để ta biến ra cho ngươi một nắm.”
Thần Tài: “…”
Hắn rốt cuộc làm sai cái gì?
“Ngươi nói xem, rốt cuộc sao lại thế này.” Li Nguyệt lười phản ứng với Thần Tài, ngược lại đi hỏi Văn Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Thiên Đế phái hắn xuống dưới cho người ta lễ tạ thần, hắn đá trúng ván sắt, hiện tại cực kỳ không vui.”
Văn Khúc Tinh nói câu được câu bỏ, rõ ràng ngay từ đầu chính là không định nói cho Li Nguyệt biết người nọ là ai.
Nhưng Li Nguyệt chỉ gật đầu, một chút hứng thú cũng không có, rốt cuộc thì cha nàng cũng là người mà không có chuyện gì không làm ra được.
Tuy rằng Thiên giới vô cùng nhàm chán, nhưng chúng tiên đều có thể hạ phàm du ngoạn hít thở không khí, sở dĩ phần lớn thần tiên vẫn còn ở trên trời, ngoại trừ việc yêu nghề kính nghiệp, còn có một nguyên nhân chính là thói quen, thói quen sống mấy ngàn năm, sao có thể một sớm một chiều mà thay đổi?
Hạ phàm vui chơi cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, chỉ tiếc cha nàng thân ở địa vị cao, một chút thời gian đi cảm nhận sự mới mẻ cũng không có.
“Giúp người thực hiện nguyện vọng không phải rất đơn giản sao? Ngươi là Thần Tài, người cầu ngươi không phải đều cầu phát tài, có thể dùng bạc giải quyết đều không gọi là chuyện, ngươi nhìn Văn Khúc, nhìn lại Nguyệt Lão ở trên kia thắt tơ hồng đến mức sắp tàn phế kìa, ngươi nên thấy đủ đi.” Vẻ mặt Li Nguyệt châm chọc mỉa mai, rất có cảm giác Thần Tài đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Thần Tài nghe vậy cười ha hả: “Ngài giỏi thì ngài làm đi.”
Li Nguyệt nhún vai: “Ta chỉ là công chúa, không có chức vị, dựa theo phân loại thiết lập ở nhân gian thì đại khái chính là một kẻ ăn chơi trác táng, chỉ cần ăn nhậu chơi bời là được.”
Thần Tài đau đầu: "Ngài đúng là cái gì cũng dám nói.”
Hắn hoàn toàn không muốn giải thích vì sao Thần Tài lại muốn đi phù hộ người bình bình an an, nói ra sợ là mặt mũi của hắn ném đến Tây Thiên luôn mất.
Thần Tài không muốn giải thích vấn đề này, bỗng nhiên đổi đề tài: “Ngài không phải đi tìm chuyển thế của Khuê Túc sao? Sao ở chỗ này ăn nhậu chơi bời?”
Lạch cạch một tiếng, Li nguyệt bóp nát hạt dưa: “Ta không phải là đang chờ sao!”