*không nhầm thì là chuồng ngựa đó :v
Vương Tiểu Mạt cầm trên tay bình rượu thuốc màu đỏ, dùng tay tinh tế ngoáy thành vệt trên trán Đinh Vũ Nhất, rất nhanh làn da trắng tinh ửng đỏ một mảng.
"Há há, Vũ Nhất, ta cảm thấy nhà người bây giờ rất giống một nhân vật nha."
Liễu Mộc cười híp mắt, tiến lại gần Đinh Vũ Nhất, chỉ trán hắn mà nói.
"Quan công, nên đi bảo dưỡng ria mép tí đi."
"Hừ." Đinh Vũ Nhất ôm tay, đầu quay ngoắt về một phía. Hồi lâu sau như là nhớ ra chuyện gì mới ngoái lại hỏi Vương Tiểu Mạt. "Chị họ hôm nay tự nhiên tới là có chuyện gì à?"
Vương Tiểu Mạt không tính toán lừa gạt hắn, gật đầu.
"Lẽ nào tra được tin tức của người kia?" Đinh Vũ Nhất đột nhiên lạch cà lạch cạch đi tới một gian phòng, xong lại lạch cà lạch cạch ôm một cái vali trở ra. "Chị họ, nơi đây đều là vũ khí bí mật em tự chế, đến thời điểm nào đó có lẽ sẽ cần dùng đến."
Lúc mở vali, Liễu Mộc ló đầu hóng, cô muốn biết xem tiểu tử này giấu giếm cái chi mà thần bí như vậy, thế nhưng sau khi coi xong thì khóe miệng không tránh khỏi nhếch lên.
Những thứ này đều là cái gì a, cành cây rách kia là gậy phép à? Còn bộ đồ đi mưa plastic chẳng lẽ đích thị là áo khoác tàng hình trong truyền thuyết?
*Vũ là fan Harry Potter rồi =))
"Mấy món đồ này thích hợp cho Vương Tiểu Mạt dùng nè." Liễu Mộc cuối cũng đã đưa ra kết luận, chỉ có loại yêu hồ như Vương Tiểu Mạt mới xứng với thứ công cụ quỷ dị nọ.
Vương Tiểu Mạt liền trừng Liễu Mộc, thay Đinh Vũ Nhất đóng kín nắp vali. "Vũ Nhất, những thứ này tạm thời chị chưa cần. Chị có thể hỏi em vài chuyện hay không?"
"Tất nhiên." Đinh Vũ Nhất thoáng thấy Liễu Mộc mặt đầy hứng thú nhích lại phía sau Vương Tiểu Mạt bèn cau mày, có chút không vui.
"Em có biết mấy gia đình nhà bên không?"
"Đương nhiên biết."
Vương Tiểu Mạt cùng Liễu Mộc trao đổi ánh mắt, tiếp tục hỏi.
"Có thể cho chị biết thông tin cụ thể không, thí dụ có ai nhà dùng xe ngựa chứ?"
"Hơn nữa còn mê săn thú, thành tích cũng rất hoành tráng, trước đây có từng qua khóa huấn luyện quân sự." Liễu Mộc nói leo. "Nga, bọn họ còn nuôi hai con chó ngao Tây Tạng cực hung ác nữa! Nhưng đây có thể là hai con chuyên môn săn hồ ly..."
Vương Tiểu Mạt trợn mắt lên khiến Liễu Mộc lạnh rất lạnh rất lạnh..
"Có hơi rét, tôi đi đóng cửa sổ nhé."
Đinh Vũ hơi trầm tư một chút. "Chị họ nói xe ngựa thì chưa từng thấy, cơ mà tình huống Liễu Mộc tỷ tỷ nói hình như là có..."
Liễu Mộc cùng Vương Tiểu Mạt như ngừng thở để nghe hắn.
"Chính là ba em."
Liễu Mộc nghe vậy, bối rối nói không nên lời, đờ người luôn.
Mà vương Tiểu Mạt thấy động tác của cô, kéo tay Đinh Vũ Nhất hỏi.
"Ngoại trừ cha em ra thì còn ai không?"
"Không có." Đinh Vũ Nhất nở nụ cười ngây thơ, hắn hoàn toàn chẳng ngờ chỉ một câu nói như vậy sẽ đem tất cả mọi người dính vào rắc rối, cũng không suy đoán tới hậu họa về sau.
Vương Tiểu Mạt rất rõ ràng, nếu như là chú, vậy sẽ khó khăn cho bản thân phải lựa chọn. Phụ thân trước khi đi lưu lại cho nàng toàn bộ bất động sản, mong nàng bảo quản tốt, tuyệt đối không để kẻ khác xâm phạm. Chú cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng nếu như nàng mạo muội đi điều tra chú rồi bị phát hiện, mối quan hệ tốt kéo dài đã lâu của hai nhà sẽ ngay lập tức tan vỡ, Vương Tiểu Mạt không mong muốn thấy kết cục như thế, ở trong lòng nàng, chú đối xử với nhà nàng không tệ, đặc biệt là Đinh Vũ Nhất, bản thân đã tự coi hắn là em trai ruột mà chăm sóc.
Vương Tiểu Mạt quay đầu nhìn bóng lưng Liễu Mộc. Cô ấy đang suy nghĩ gì? Cô ấy có thể đưa mình một đáp án rõ ràng hay không?
"Không đúng, ông ấy không phải." Liễu Mộc đột nhiên mở miệng.
"Sao cô biết?" Vương Tiểu Mạt ngoài miệng chất vấn, thế nhưng trong lòng, một tảng đá nặng nề đã rơi xuống. Liễu Mộc, cô nhất định phải cho tôi lí do thuyết phục đấy, tôi van cô.
Liễu Mộc nhìn ánh mắt Vương Tiểu Mạt, thắc mắc sao nàng lại dùng loại ánh mắt như cầu khẩn nhìn mình chằm chằm.
"Mới vừa dùng bước chân tính toán cự li cùng lúc bị che mắt, cảm giác không giống nhau, hiển nhiên kết cấu nhà không giống nhau. Cha mẹ Đinh Vũ Nhất ở nước ngoài, thời gian đó không thể xuất hiện trong nước. Đương nhiên để phòng ngừa vạn nhất chúng ta có thể đi kiểm tra tư liệu xuất nhập cảng, như thế liền bài trừ được hiềm nghi. Có điều theo tôi thì việc này hoàn toàn không cần thiết."
Vương Tiểu Mạt nhẹ nhàng phun ra hai chữ. "Cảm ơn."
"Hả?" Liễu Mộc kỳ quái, tự dưng sao Vương Tiểu Mạt nói mấy chữ này.
"Không nghe thấy thì thôi." Vương Tiểu Mạt đứng dậy. "Giờ nên làm gì đây?"
"Để tôi suy nghĩ thêm." Liễu Mộc cúi đầu, tay ôm trước ngực.
"Mã tràng." Vương Tiểu Mạt mở miệng. "Nếu như muốn tìm ngựa, nhất định phải đi mã tràng, thiếu ngựa thì sao thành xe ngựa được?"
Liễu Mộc nhíu mày nhìn Vương Tiểu Mạt, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
"Trong thành phố A có tổng cộng 5 cái mã tràng, chỉ có duy Tây khu mã tràng mới có người thuê, vậy nên khả năng lớn là nơi ấy."
"Tây khu..." Liễu Mộc nghĩ ngợi một chút. "Không lẽ là nơi gần nhà Hoàng Hoa?"
"Hình như thế."
"Đi thôi." Liễu Mộc cầm lấy áo gió. "Gọi tài xế của cô tới đi, chúng ta cần một người đáng tin cậy để dẫn đường."
Vương Tiểu Mạt sững sờ. "Đấy không phải tài xế của tôi."
Liễu Mộc quay đầu, hướng Vương Tiểu Mạt nở nụ cười, khuôn mặt dạng 'tôi đều nhìn ra rồi'.
"Có ba điểm hiện có thể chứng minh. Một, nơi hẻo lánh như thế này, taxi sẽ chẳng chịu đi, hơn nữa càng không chịu đi vào sáng sớm. Hẳn là cô trước tiên phải có mối quan hệ tốt đẹp nào đấy. Hai, tất cả taxi trong thành phố đều to, mà chiếc này thì không. Ba, ông ta căn bản không có thu phí cô, hơn nữa hai người tuy đối thoại cẩn thận nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra một chút quen thuộc."
"Xem ra cái gì cũng không lừa được cô. Ông ấy là bằng hữu của bố tôi." Vương Tiểu Mạt trả lời. "Ở ngay đây thôi, tôi gọi ông ấy đến cửa chờ."
Dứt lời, Vương Tiểu Mạt quay đầu hướng bên trong gọi. "Vũ Nhất, em chuẩn bị tốt chưa?"
Liễu Mộc sững sờ. "Rủ cả Vũ Nhất? Nó không phải kêu hôm nay không thích hợp để ra ngoài sao?"
"Thật ngốc." Đinh Vũ Nhất đầu đội mũ lưỡi trai che khuất trán mình. "Không thích hợp để ra ngoài nhưng không có nói không thể ra cửa, vừa mới nói chị liền quên. Có muốn hay không em nhắc nhở chị chuyện lúc nãy chị em mình bàn khi chị họ em lấy thuốc?"
"Không cần, cảm tạ." Liễu Mộc vội càng cắt ngang. Bắt gặp ánh mắt chất vấn của Vương Tiểu Mạt, cô nhanh chóng né tránh.
"Ta đi thôi."
"Các người mới nói cái gì?"
Vương Tiểu Mạt thấy Liễu Mộc dáng vẻ chột dạ bèn hỏi Đinh Vũ Nhất đứng bên cạnh.
Đinh Vũ Nhất liền lè lưỡi. "Bọn em đoán coi vòng ngực chị rốt cuộc là A hay B, Liễu Mộc tỷ dùng giọng điệu tuyệt đối áp đảo, phán nhất định là cỡ A."
Vương Tiểu Mạt biết rõ Đinh Vũ Nhất luôn nửa thật nửa giả, thế nhưng không hiểu sao lần này lại tin.
Thời điểm chui lên xe, Đinh Vũ Nhất ngâm nga, cười hì hì chiếm ghế phía trước, nhường lại hàng ghế đằng sau cho hai người. Hai người kia một chỉ quan tâm vụ mã tràng, mà một khác đã sớm đem ưu sầu nén trong lòng.
"Liễu Mộc...." Thanh âm Vương Tiểu Mạt trầm thấp.
"A?" Liễu Mộc bị cắt đứt dòng suy nghĩ, có chút lơ mơ.
Vương Tiểu Mạt nhìn bộ dạng cô liền sinh khí, cô ấy dám nói mình...
"Tay!"
Liễu Mộc quả nhiên là bé ngoan đưa tay tới. "Làm cái gì?"
Vương Tiểu Mạt bắt được tay cô, vén ống tay áo, không chút khách khí cắn một phát.
"A!".
Đinh Vũ Nhất từ gương chiếu hậu nhìn thấy tình trạng thảm hại của Liễu Mộc, khóe miệng nhếch lên.
"Cho chị cười nhạo em, lần này thì thảm rồi..."
Lời editor: Bạn Mạt cuồng cắn, cấu, véo bạn Mộc :)).