Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 34



Edit: Cam



Thì ra Triệu Khải Ngôn không phải là người muốn gặp là có thể gặp được. Nhấn điện thoại lại không có người bắt máy, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực. Cho tới giờ cô đại khái cảm thấy mình quá mức tốt bụng, đã quên mất Triệu Khải Ngôn vốn là một người đàn ông luôn phóng khoáng vô định rồi.

Chuyện của ông nội đã có bậc trưởng bối xử lý, cô có lo lắng cũng không giúp được gì. Trong lòng chất chứa quá nhiều ưu phiền, cô chỉ có thể tìm người giải sầu để xua đi chút ít tâm trạng buồn bực.

Khương Uy và Nguyễn Tĩnh đều là hội viên của câu lạc bộ bowling, cả hai cùng gia nhập một thời điểm. Cô không hứng thú với trò này lắm nhưng thỉnh thoảng cũng đến chơi cùng. Hai người vừa chơi xong một ván thì hoàn toàn bất ngờ khi gặp được người quen. Khương Uy lúc nào cũng thích đông vui náo nhiệt, còn cô thì hiện giờ không muốn tiếp xúc với người này chút nào. Nhớ tới Từ Vi và Triệu Khải Ngôn từng có gút mắc tình cảm, trong lòng cô cũng có chút điểm lưu ý.

Từ Vi và Khương Uy chào hỏi nhau. Thấy Nguyễn Tĩnh ngồi im một bên, Từ Vi bèn đi tới và hỏi cô một câu, “Sao vậy, cuối tuần không phải ở bên bạn trai à?”

Nguyễn Tĩnh cười cười không trả lời mà hô lên một tiếng cổ vũ Khương Uy đang ném cầu.

Từ Vi thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì trở nên tức giận, cô ta không giả vờ khách sáo nữa, “Trình độ đùa giỡn với tình cảm của cô quả thực cũng dễ nhận thấy đấy nhỉ, đã đá Khương Uy rồi, giờ còn định đá cả Khải Ngôn nữa sao?”

Nguyễn Tĩnh rốt cuộc mới nhìn về phía cô ta, “Hình như cô rất không thích tôi thì phải?”

“Tôi chỉ không thể quen được với lối sống của cô thôi, ba tâm hai ý, đã trêu đùa Khải Ngôn lại không biết quý trọng!”

Tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng trên mặt Nguyễn Tĩnh vẫn không lộ ra điều gì, “Tôi thế nào không cần người ngoài quan tâm.”

Đối mặt với sự lạnh lùng của đối phương, trong mắt Từ Vi hiện lên một tia sắc bén. Cô ta đang định mở miệng nói tiếp thì điện thoại của Nguyễn Tĩnh đã vang lên.

“A Tĩnh, giờ em tới bệnh viện một chuyến nhé!”

“Sao vậy chị?” Nguyễn Tĩnh có dự cảm không tốt.

“Đừng căng thẳng, bệnh cũ của ông nội lại tái phát thôi.”

“Em tới ngay đây!”

Nguyễn Tĩnh vừa ngắt máy thì di động lại vang lên. Khi thấy số gọi đến là của Triệu Khải Ngôn, cô do dự một chút rồi ấn nút nghe.

“A Tĩnh, chị là Triệu Lâm đây. Hôm trước Khải Ngôn đưa bố mẹ cậu ấy về Anh rồi, phải ở đó vài ngày mới về. Trước khi đi cậu ấy có gọi điện thoại cho em nhưng không ai nghe máy. Cậu ta còn dặn chị lát sau gọi điện nói với em một tiếng, nhưng mà chị lại vội quá nên quên mất. Xin lỗi A Tĩnh nhé, khiến em phải lo lắng rồi!”

“Không sao ạ!”

“Em biết số di động quốc tế của cậu ấy chưa?”

“Em biết rồi ạ.”

“Ừ, vậy nhé. Khi nào rảnh em gọi cho cậu ấy nhé. Hôm đó cậu ta không tìm được em, mặt mũi trông nặng nề lắm. Nếu không phải lúc đó ba cậu ấy bất ngờ gặp phải chuyện ngoài ý muốn dính dáng đến pháp luật thì cậu ta quả thực không tự nguyện lên máy bay đâu. Ha ha, trông thấy Khải Ngôn cau mày thật đúng là ngàn năm có một.”

Nguyễn Tĩnh ở bên này im lặng trong ba giây rồi mới nói, “Em biết rồi.”

Nguyễn Tĩnh lái xe tới bệnh viện. Cô đã quen thuộc với nơi này rồi. Năm nay nhà họ Nguyễn hình như mọi sự đều bất lợi, liên tục gặp chuyện không may. Nguyễn Tĩnh ở đó tới hơn bảy giờ mới về đến nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường, cô lại nhớ tới Triệu Khải Ngôn, nhớ thực sự. Lúc này, chỉ nghĩ đến chuyện gọi điện cho anh thôi là cô cũng thấy vô cùng căng thẳng.

Nếu hiện giờ Khải Ngôn rời khỏi cuộc sống của Nguyễn Tĩnh, cô có lẽ sẽ không thể thích ứng được, có lẽ sẽ trăm phương ngàn kế để kéo anh trở về. Nguyễn Tĩnh biết chuyện níu kéo tình cảm rất tổn hao tinh thần, nhưng tình hình trước mắt đã không cho phép cô được tự do lựa chọn nữa.

Nguyễn Tĩnh suy nghĩ miên man một lúc thì chìm vào giấc ngủ, quên luôn cả ý định thử gọi vào số điện thoại đường dài quốc tế kia. Trời vừa sáng thì di động đổ chuông.

Là một dãy số xa lạ, “A lô?”

“Anh nghĩ có lẽ em đã dậy rồi.”

Giọng nói trầm thấp của đối phương làm cho Nguyễn Tĩnh sửng sốt, “Khải Ngôn?”

“Anh rất nhớ em!”

Nỗi lòng phiền muộn trong mấy ngày qua vì câu nói này mà bất giác vơi đi không ít, “Bao giờ anh về?”

“Ngày kia, cũng có thể là ngày mai.”

“Ừm, em chờ anh.”

Nguyễn Tĩnh cúp máy rồi nằm lại giường và thở phào một hơi.

Từ sau khi Nguyễn Chính xảy ra chuyện, mẹ của Nguyễn Tĩnh tạm thời rút lui khỏi các hoạt động của trường học, vì vậy mà công việc của Nguyễn Tĩnh cũng bị tăng lên rất nhiều. Áp lực nhất thời giáng xuống làm Nguyễn Tĩnh quả thực có chút ăn không tiêu, may là đôi khi Tưởng Nghiêm cũng ra tay trợ giúp. Tuy khá bất ngờ với sự hào phóng đột xuất của đối phương nhưng Nguyễn Tĩnh cũng không bài bác những chuyển biến này. Trong quan niệm của cô thì thêm bạn bớt thù bao giờ cũng là chuyện tốt.

Chiều hôm nay, còn chưa tới giờ tan tầm thì Nguyễn Nhàn đã gọi điện bảo cô tối nay đi uống rượu. Nguyễn Tĩnh biết mấy ngày nay chị mình luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng và cần phát tiết nên cũng đồng ý. Tối đó, Nguyễn Nhàn còn gọi thêm ba đồng nghiệp khác, hai nam một nữ, tửu lượng ai nấy đều vô cùng tốt. Nguyễn Tĩnh tự biết không thể liều mạng với mấy người này được, cô chỉ uống một chút rượu nhẹ mà thôi. Giữa buổi thì nhân viên phục vụ đưa tới một ly Champagne, “Vị đẹp trai bên kia mời cô!”

Nguyễn Tĩnh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nghiêm chỉnh ngồi ở một bàn khác, “Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé!”

“Tam Tam, lần sau uống rượu đừng gọi em cô đi cùng nhé, rõ là ảnh hưởng đến thị trường của chúng ta!” Trong giọng nói của cô giáo sáng sủa đó đã có chút men say.

Nguyễn Nhàn an ủi cô ấy, “Điểm này quý vị không cần phải lo, nó hiện tại đã có người quản rồi, thị trường về cơ bản là vẫn rộng mở.”

Nguyễn Tĩnh cười khổ, “Chị nói bừa gì vậy!”

“Sự thật là thế còn gì.” Nguyễn Nhàn nói xong lại điểm điểm vào trán cô em, “Đừng được hời lại ra vẻ nhá!”

Một đồng nghiệp nam mở miệng, “Nói đến chuyện tình cảm, Tam Tam này, phòng tài vụ của cô chẳng phải có một kế toán họ Lăng sao? Tôi nhớ cô ta đang theo đuổi Phó giám đốc Tưởng mà, giờ thế nào rồi?”

“Ai mà biết.”

“Nếu không phải tôi biết rõ tính tình của cô thì còn tưởng cô có ý với Phó giám đốc Tưởng đấy. Chẳng phải luôn có câu “Không phải oan gia không gặp mặt” sao?” Một đồng nghiệp nam khác tiếp tục tra hỏi.

“Cút, các cậu đừng hòng làm tổn hại danh dự của tôi!”

“Lại nói, lần trước khi trường chúng ta tổ chức đi du lịch ấy, về sau có một người tới mà đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Tôi nhớ anh ta họ Triệu thì phải? Một người đàn ông lịch lãm như thế thật khiến người ta phải nhất kiến chung tình nhỉ.” Đồng nghiệp nữ tiếp tục góp chuyện.

Nguyễn Nhàn tươi cười vỗ lên cánh tay cô ấy, “Loại đàn ông tài giỏi như vậy chỉ cần thưởng thức là được. Hơn nữa, anh ấy là hoa đã có chủ rồi.”

“Đàn ông xuất sắc như vậy luôn rất hút hàng nhỉ. Haiz, sự thật bao giờ cũng không theo ý người.”

Nguyễn Tĩnh nghe bọn họ nói đến đề tài này thì không khỏi lắc đầu. Cô vừa cầm ly rượu lên thì di động lại đổ chuông. Nguyễn Tĩnh cúi đầu xuống xem thì hóa ra là cái người mà bọn họ đang bàn luận.

“Em bận à?”

“Giờ em đang ở bên ngoài, khi nào về đến nhà em gọi lại cho anh nhé?”

“Anh chờ điện thoại của em đấy. Lái xe cẩn thận nhé!”

“Dạ.”

Cô giáo kia nháy mắt mấy cái với cô, “Bạn trai gọi đến kiểm tra hả?”

Nguyễn Tĩnh chỉ cười cười.

Gần rạng sáng ngày hôm đó mới tàn cuộc. Lúc ấy, ai nấy đều say sưa cả rồi, chỉ còn mỗi Nguyễn Tĩnh là bình thường nên không thể không hỏi địa chỉ của từng người và đưa cả bọn về rồi cuối cùng mới quay về nhà. Nguyễn Nhàn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của em gái, “A Tĩnh, cảm ơn em nhé!”

“Chị khách sáo với em làm gì. Chị tỉnh chưa?”

“Thực ra chị cũng không say lắm. Chị biết giữ chừng mực mà.”

“Em biết.”

Nguyễn Nhàn hạ cửa kính xuống cho gió lạnh thổi vào, “A, hồi còn bé ông nội thường bảo mỗi ngày phải uống chút rượu thì khi lớn lên đến lúc phải xã giao sẽ không bị quá chén. Mỗi lời nói của ông cụ ấy đều có chút hợp lý đấy.”

A Tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn chị một cái, “Chị sao thế? Lo cho ông nội à?”

“Em không lo à?” Nguyễn Nhàn ngả đầu dựa vào lưng ghế rồi và nhắm chặt mắt lại, “A Tĩnh, em có nghĩ rằng, loại chuyện này… Có thể là tin đồn vô căn cứ được không?”

Trong lòng Nguyễn Tĩnh chùng hẳn xuống nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, “Chị đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”

Về đến nhà, Nguyễn Tĩnh tắm rửa xong liền lấy di động ra gọi cho Triệu Khải Ngôn. Đầu dây bên kia vang lên hồi lâu mới có người tiếp máy, “Chờ lâu quá, thiếu chút nữa là anh ngủ rồi.”

Nghe được giọng nói của anh, trong lòng Nguyễn Tĩnh dù đang nặng nề cũng dần trầm tĩnh lại, “Thật có lỗi!”

“Tâm trạng của em không tốt à?” Cảm giác của đối phương thật nhạy bén.

“Không phải. Chỉ là em nhớ anh thôi.”

Đối phương tựa hồ bị lời nói này làm cho kinh ngạc. Thật lâu sau, bên trong điện thoại mới truyền lại tiếng cười, “Lần đầu tiên nghe em nói thế đấy.”

“Anh không thích à?”

“Không, anh rất thích.”

“Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?”

“Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.”

“Anh muốn em tới đón không?”

“Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!”

“A.”