Cô Thành Bế

Chương 107: Thiếp Thất



Ngữ điệu ôn hòa của ả hờ hững khác thường, làm ta có cảm giác như đang nghe một bản án thư lại ghi chép xong trần thuật với phán quan: “Gần đây quan gia thường triệu quốc cữu phu nhân và tôi tới thương lượng chuyện công chúa, nghe nói công chúa từng ngủ cùng đô úy, bèn bảo bọn tôi nói nhiều lời hay về đô úy, để sau này công chúa tiếp tục làm phu thê thật với đô úy. Nhưng bọn tôi đều biết công chúa chán ghét đô úy, ánh mắt nhìn chàng như một cái bánh hấp mọc mốc vậy, ai nói tốt cũng không thể khiến công chúa hồi tâm chuyển ý. Thế nên, tôi đề nghị quan gia dứt khoát hạ lệnh bảo đô úy chuyển vào gác giữa, người ngoài nói tốt mười câu chẳng bằng một đêm vợ chồng chung giường…”

“Cô biết rõ công chúa chán ghét đô úy mà còn bảo quan gia hạ mệnh lệnh rành rành đi ngược lại với tâm ý của người?” Ta nhìn biểu cảm không gợn sóng mảy may của Vận Quả Nhi, thầm kinh ngạc bắt đầu từ khi nào mà gương mặt quen thuộc này lại trở nên khó ưa đến thế.

“Thứ cho tôi nói thẳng, Lương tiên sinh học nhiều hiểu rộng, nhưng có một số chuyện của nữ nhân chưa chắc anh đã biết.” Nói xong câu này, đại khái là để tránh làm ta lúng túng quá mức, ả dời mắt nhìn sang tường hoa mái tầng của gác giữa rồi mới nói tiếp, “Rất nhiều mâu thuẫn không đâu giữa phu thê đều được hóa giải trong khuê phòng đêm khuya, trước đây Vân nương cũng từng nói với tôi, vợ chồng “đầu giường đánh nhau cuối giường hòa”. Cá nước vui vầy là một cách hay để bù đắp cho rạn nứt giữa vợ chồng, công chúa chung chăn gối với đô úy vài lần rồi, thái độ với đô úy chắc chắn sẽ cải thiện.”

Ả bàn về chủ đề riêng tư nhường vậy mà thái độ lại thản nhiên đến thế, làm ta để lộ vài phần mất tự nhiên. Hồi lâu sau, ta mới mở miệng: “Cô và ta đều đã thấy được kết quả sau lần đầu tiên công chúa mời đô úy ngủ lại rồi, khoảng cách giữa người và đô úy chẳng những không được kéo gần mà còn ngày một cách xa. Sao cô lại ra hạ sách bậc này, làm đô úy chọc giận công chúa?”

Vận Quả Nhi nói: “Lần đầu tiên của đàn bà ngoài đau ra thì còn có thể có cảm giác gì khác chứ? Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa. Đô úy cũng nói công chúa sẽ không chấp nhận chàng, tôi khuyên chàng cứng rắn hơn với công chúa, chàng rất kinh ngạc, nói như vậy có thể công chúa sẽ hận chàng, tôi nói với chàng: ‘Dù sao công chúa cũng đã hận chàng sẵn rồi. Coi như đặt cược một lần nữa đi, nếu thắng, từ rày công chúa sẽ hòa thuận chung sống với chàng, thua cũng chẳng có kết quả gì xấu hơn, cùng lắm thì công chúa lại hận chàng tiếp thôi.’”

Ta lạnh lùng nhìn ả: “Hiện giờ cô đã thấy kết quả xấu hơn rồi đó.”

“Là đô úy thiếu quyết đoán hoặc làm chưa đủ cứng rắn mà thôi, đêm qua sau khi vào gác giữa cứ do do dự dự mãi, thành ra đánh thức công chúa, để người quấy nháo.” Ả chuyển mắt về nhìn ta, nói: “Hôm nay công chúa như vậy, tiên sinh cũng khó chối trách nhiệm. Anh bảo vệ người quá kĩ, không để người chịu chút xíu thương tổn nào, nhưng có một vài đau nhức nhất định sẽ phải trải qua trong sinh mệnh, giống như học đi bị ngã là điều không thể tránh khỏi vậy. Nếu ngay từ đầu sau khi hạ giáng, người đã ngủ chung với đô úy thì tình hình đã chẳng khó giải quyết như bây giờ.”
Loading...


Ta không khỏi kinh hãi, đánh giá ả như quan sát một người xa lạ. Ta biết ả mười mấy năm mà hoàn toàn không phát hiện ra đầu óc ả sáng suốt và nhạy bén thấu tỏ đến thế. Ả đã nắm chắc được vận mệnh của mình đúng theo tâm ý, mà điều ta cần suy nghĩ bây giờ là thái độ của ả với công chúa, trong tình huống chung chồng, trù tính này của ả là thật lòng muốn hàn gắn quan hệ giữa công chúa và phò mã, hay là muốn dùng phương thức làm tổn thương công chúa để khiến vợ chồng họ hoàn toàn đoạn tuyệt.

Hai hôm sau đó, cảm xúc của công chúa vẫn chưa ổn định, hễ nhìn thấy Lý Vĩ, thậm chí là chỉ nghe đến cái tên Lý Vĩ thôi cũng sẽ nổi giận, khóc mắng, ném đồ, chạy loạn như phát điên cũng có khả năng phát sinh. Có một lần, vô tình nhìn thấy một chiếc gối sứ có hình uyên ương nghịch nước kim thượng ban cho nàng và Lý Vĩ bận trước, lập tức giơ lên ném vỡ, sau đó nhặt một mảnh sứ vụn lên đâm vào cổ mình, may mà lúc ấy ta ở ngay bên cạnh nàng kịp thời ngăn trở mới không tạo thành thảm kịch.

Hơn nữa, từ đấy nàng từ chối ngủ trong buồng phòng gác giữa, chỉ bằng lòng ngồi ở sảnh, ngày đêm không ngủ. Ta khuyên nàng vào trong nghỉ ngơi, nàng kiên quyết lắc đầu: “Sẽ có kẻ gian đi vào.” Ta nói đã dặn dò chúng thị nữ canh chừng cẩn thận, sẽ không xảy ra bất kỳ bất trắc gì nữa, nàng vẫn không chịu: “Không tin chúng được.”

Đám thị nữ ấy cũng thật sự vô tội, đêm đó Vận Quả Nhi dẫn Lý Vĩ vào gác giữa sau khi công chúa đã ngủ, tuyên bố mệnh lệnh bảo Lý Vĩ dọn vào ngủ cùng công chúa của kim thượng, bọn thị nữ không dám chống lại, đành để Lý Vĩ vào phòng ngủ của công chúa, nào ngờ chuyện chẳng êm xuôi, cũng thiệt thòi chúng nó đánh mất tín nhiệm của công chúa.

Qua hai ngày, công chúa đã hốc hác không còn ra hình người. Sử Chí Thông không dám giấu giếm, đành vào cung thuật lại chuyện xảy ra ở phủ công chúa cho đế hậu và Miêu hiền phi, Miêu hiền phi lập tức sai Vương Vụ Tư đi đón công chúa vào cung ở mấy ngày. Bà trông thấy thảm trạng của con gái, ngoài đau lòng ra còn giận dữ khôn nguôi, trút hết lên Sử Chí Thông, tố cáo với kim thượng y quản lý phủ công chúa không tròn bổn phận, để công chúa bị phò mã và thiếp thất của hắn ức hiếp. Kim thượng bèn cách chức Sử Chí Thông, liên đới tước cả cấp quan nhập nội đô tri của y.

Kim thượng phải lặp đi lặp lại cam kết sẽ không bắt Lý Vĩ và công chúa ngủ chung phòng nữa, công chúa mới miễn cưỡng đồng ý trở về phủ công chúa. Hồi phủ cùng chúng ta còn có Vương Vụ Tư, được Miêu hiền phi tiến cử, y thành công trở thành nội thần chủ quản phủ công chúa tân nhiệm.

Có hai nguyên nhân Miêu hiền phi chọn y vào phủ công chúa: Thứ nhất, y làm việc trong gác Miêu hiền phi đã nhiều năm, nhìn công chúa lớn lên, vừa hiểu biết công chúa vừa trung thành với công chúa; thứ hai, đầu óc y linh hoạt, rất biết cách đối phó với thuộc hạ, nói theo lời Miêu hiền phi là “không quá hiền lành như Lương Toàn Nhất, cũng không quá nịnh nọt chỉ biết lấy lòng quan gia như Sử Chí Thông”.

Vương Vụ Tư vừa nhậm chức đã ra oai phủ đầu với Vận Quả Nhi – giáng một cái bạt tai nặng nề lên mặt Vận Quả Nhi ngay khi ả tới nghênh tiếp, y trừng mắt nhìn ả, nghiêm giọng mắng nhiếc: “Tiện tì, lần sau còn không quản lý cái lòng gian giảo của bay cho tử tế thì cứ cẩn thận ta lấy kéo cắt phứt đi hộ bay đó!”

Sau đó, trong cái nhìn trân trối nghẹn họng của đám người Dương phu nhân, Lý Vĩ, y lại khôi phục vẻ mặt hiền hòa, tươi cười cơ hồ thân thiện gần gũi, chắp tay với Vận Quả Nhi: “Vận cô nương thứ tội, câu mới rồi là Miêu nương tử bảo tôi chuyển cáo cô, lão nô cũng chỉ là bất đắc dĩ, đắc tội rồi.”

Vận Quả Nhi đỏ mắt bưng má, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

Vương Vụ Tư vẫn duy trì nụ cười thân thiện, tuyên bố hình phạt dành cho Vận Quả Nhi một cách lễ phép: “Tôi thấy khí sắc Vận cô nương không tốt, hẳn là do phải vất vả suốt mấy ngày nay, không bằng về phòng nghỉ ngơi ngay bây giờ, mọi chuyện trong phủ một tháng tới không cần phải lo liệu nữa, cứ an tâm tĩnh dưỡng cho tốt. Tôi cũng sẽ phái người phục dịch trước phòng cô nương, quyết không để kẻ không phận sự vào trong quấy rầy cô nương.”

Dứt lời, y hơi hất đầu, lập tức có hai tiểu hoàng môn đi lên, kèm hai bên Vận Quả Nhi, mang ả về phòng giam lỏng. Từ đó thị nữ trong phủ công chúa ai nấy đều lo ngay ngáy, thấy Vương Vụ Tư là như chuột thấy mèo, lùi bước cúi đầu, thở cũng chẳng dám thở mạnh. Trước mặt y, đến Dương phu nhân xưa nay vẫn thường hống hách cũng khiêm tốn đi rất nhiều, nói chuyện với y rất khách khí, thậm chí còn ăn nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn không thấy vẻ kiêu căng trước kia.

Sau khi vào phủ, Vương Vụ Tư đặc biệt chú ý động thái của Lý Vĩ, phái rất nhiều người giám thị hắn, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ kể từ lúc hắn thức dậy buổi sáng cho đến khi đi ngủ ban đêm đều sẽ có người báo cáo với Vương Vụ Tư. Ta nhìn trong mắt, không khỏi cảm thấy quá đáng, bèn nói riêng với y: “Tiên sinh bảo vệ công chúa đương nhiên là hết lòng, có điều để ý động tĩnh của phò mã đến mức ấy có phải là hơi thái quá không?”

Vương Vụ Tư thở dài: “Chúng ta cộng sự nhiều năm, tình hình của công chúa lại như vậy, ta cũng chẳng gạt cậu, lần này Miêu hiền phi bảo ta tới vốn có chút dặn dò. Người biết công chúa căm ghét phò mã, giữa hai người họ tuyệt không có khả năng hòa hảo, thế nên lệnh ta chú ý quan sát hành động của phò mã, nếu có chút gì không ổn, chẳng hạn như bất kính với công chúa hoặc mở miệng oán thán, đều phải báo lên quan gia, để ngày sau thỉnh cầu quan gia cho phép công chúa và phò mã ai đi đường nấy, để công chúa hồi cung ở lâu dài.”

Ta không biết Lý Vĩ có nhận ra ý đồ của y hay không, dù sao biểu hiện của Lý Vĩ về sau quả thực không một sơ hở, mỗi ngày đều thỉnh an công chúa sáng tối, biết công chúa không muốn gặp mình, bèn bái lạy từ xa ngoài cửa gác, sau đó yên lặng rời đi, không hề quấy rầy nàng. Hắn kính cẩn với công chúa, cũng tôn trọng Vương Vụ Tư, thi thoảng phải đối mặt với Vương Vụ Tư cố ý khiêu khích cũng không có nửa câu oán hận. Hơn nữa trong tình huống Vận Quả Nhi bị giam lỏng, hắn cũng không để bất kỳ thị nữ nào hầu hạ, khiến Vương Vụ Tư muốn mượn cớ nói hắn “háo sắc” cũng không tìm được.

Vận Quả Nhi cũng rất ương bướng, sau khi bị cấm túc, ả bắt đầu tuyệt thực, không bao lâu sau đã thoi thóp yếu ớt, song Vương Vụ Tư cũng không có ý định thả ả ra ngoài, bất kể Lý Vĩ và Dương phu nhân có khẩn cầu thế nào, cuối cùng, là ta đập mở cửa phòng Vận Quả Nhi, đỡ ả ra, mang đến chỗ Dương phu nhân.

Dương phu nhân ngạc nhiên: “Lương tiên sinh thả nó ra có được Vương tiên sinh cho phép không?”

Ta lắc đầu, nói: “Không sao, tôi sẽ giải thích với ông ấy.”

Lúc ta chuẩn bị rời đi, Vận Quả Nhi bỗng mở miệng xin ta dừng bước, tiếp đó thều thào hỏi: “Anh cũng cho rằng tôi muốn hại công chúa?”

Ta suy xét rồi nói thật: “Ta không xác định.”

“Vậy mà anh còn cứu tôi?” Vận Quả Nhi hỏi.

Ta nói: “Ta không thể trơ mắt nhìn người khác chết đi trước mặt mình.”

Ả cười bi ai: “Anh vẫn luôn như vậy…”

Chớp chớp cặp mắt khô khốc, ả xóa bỏ cảm xúc dư thừa, lại tìm về giọng điệu bình tĩnh: “Tôi muốn nghĩ cách để công chúa chấp nhận chồng mình, nếu không được thì để người mang thai, sinh hạ một đứa con cho chính mình cũng tốt, như vậy cuộc sống của người sau này sẽ có chỗ để gửi gắm, người cũng có lí do để sống tiếp…sau khi anh rời đi.”

Lặng thinh hồi lâu, ả thoáng nhếch miệng: “Đừng nhìn tôi kinh ngạc như vậy. Chắc chắn anh cũng nghĩ đến rồi, sớm muộn gì anh và công chúa cũng sẽ bị chia tách.”