Lẽ đương nhiên, Dương phu nhân không thể chịu đựng được thái độ của nàng dâu với mình, hôm sau lập tức vào cung, cầu kiến đế hậu.
Lương đô giám thấy tình thế không ổn, cũng vào cung theo, mong có thể giải thích được đôi điều thay công chúa dưới lời oán trách phàn nàn của Dương phu nhân. Ta ở lại phủ đợi tin tức, không khỏi cũng có phần thấp thỏm không yên, không biết Dương thị sẽ nói thế nào về công chúa trước mặt đế hậu.
Lúc sắp hoàng hôn, Lương đô giám và Dương phu nhân đồng thời trở về. Sắc mặt Dương phu nhân khó coi, chẳng buồn hành lễ buổi tối với công chúa theo nghi chế mà trực tiếp về thẳng phòng mình. Lương đô giám thì qua tìm ta trước, thuật lại tình hình trong cung.
“Dương phu nhân vào cung vừa đúng lúc quan gia bãi triều trở về. Khi đó quan gia tay cầm một cuốn tấu chương, ưu tư thất thần, sầu não không vui, Dương phu nhân ân cần hỏi han ngài, ngài cũng không nghe lọt, Dương phu nhân gọi liền mấy tiếng ngài mới có phản ứng, tuy miễn cưỡng cười tươi nhưng dáng vẻ vẫn mặt ủ mày chau, câu đầu tiên mở miệng hỏi Dương phu nhân chính là: ‘Công chúa vẫn ổn cả chứ’ Thế nên Dương phu nhân đại khái cũng không dám tùy tiện phàn nàn về công chúa, chỉ khúm núm thưa mọi việc vẫn ổn, trong nhà bình an vô sự, bà tới là để tạ ơn đế hậu.
“Nhưng hoàng hậu lại nhìn ra được Dương phu nhân vào cung là có lời muốn nói. Đợi quan gia đi rồi, bà ôn hòa nói với Dương phu nhân, công chúa nguyên là con gái duy nhất của quan gia, đó giờ vẫn luôn được cha mẹ sủng ái, tính tình so với con gái gia đình bình thường khó tránh khỏi có vài phần hiếu thắng. Nếu ngôn hành có chỗ nào không thỏa đáng, mong quốc cữu phu nhân gắng thông cảm, sau này bà cũng sẽ bảo ban nhiều hơn, để công chúa thu bớt tính nết, giữ đạo nữ tắc. Dương phu nhân nghe xong đắn đo chần chừ, muốn nói lại thôi, sau cùng không nói gì. Hoàng hậu lại ban thưởng tơ lụa châu báu cho bà ấy, còn mời Miêu nương tử qua ngồi với bà ấy một lúc rồi để bà ấy về.”
Nghe vậy, ta mới yên lòng, thở phào một hơi. Lương đô giám không xem nhẹ động tác thả lỏng nhẹ nhõm này của ta, cẩn thận nhìn ta, nói: “Tuy vậy, song công chúa và phò mã là vợ chồng, cứ thế này lâu dài chung quy vẫn không ổn… Cậu là cận thị của công chúa, cố gắng tìm nhiều cơ hội khuyên nhủ người, nếu đã thành hôn thì vẫn nên nhẫn nại hành đạo phu thê chung sống. Thường ngày chớ nhắc đến khuyết điểm của phò mã trước mặt công chúa, người có oán thán gì, cậu cũng phải biện giải thay phò mã nhiều nhiều vào. Vợ chồng chủ tử tuế nguyệt tốt lành mới là có phúc với đám nội thần hầu hạ chúng ta.”
Ta im lặng thụ giáo, gật đầu bằng lòng từng câu, nhưng cũng không muốn tiếp tục thảo luận với thầy về vấn đề này. Lát sau, hỏi thầy một chuyện khác: “Hôm nay quan gia không vui, tiên sinh có biết là do đâu không?”
Lương đô giám nói: “Sau ta có hỏi Đặng đô tri vào triều theo quan gia, ông ấy nói với ta, hôm nay Âu Dương Tu dâng sớ xin hoàng đế chọn con cháu tông thất nhận làm hoàng tử, công khai nói trên triều, trước đây quan gia không có hoàng tử nhưng còn có tình thương của công chúa an ủi thánh nhan, bây giờ công chúa đã xuất giáng, chẳng còn bên người, những bận nhàn rỗi giữa tháng ngày chính sự bận rộn, trong thâm cung còn ai có thể trò chuyện, còn ai có thể san sẻ tâm sự cùng hoàng đế đây? Chẳng bằng chọn lấy hiền lương trong tông thất, thu làm hoàng tử, cho có người cùng ra cùng vào, vấn an phụng dưỡng, an ủi lòng vua. Quan gia nghe xong trầm mặc không tỏ thái độ gì, nhưng có vài thần tử hùa theo, đều xin ngài chính thức hạ chiếu chọn lập hoàng tử. Trước sau quan gia vẫn chưa nhận lời, cũng chẳng còn tâm trạng gì, dọc đường về lại cung, chân mày cứ nhíu suốt.” Loading...
Sau hôm lại mặt, công chúa thẳng thắn mời Lý Vĩ ra khỏi gác ngủ của công chúa, sang nơi khác ngủ một mình. Hàn thị lo lắng phò mã không tiếp thu được, sau khi được Lương đô giám ngầm đồng ý đã đặc biệt đi nói với Lý Vĩ, quốc triều có quy định, phò mã cần phải có công chúa tuyên triệu mới có thể ở chung với công chúa. Lý Vĩ cũng không hỏi nhiều, từ đó về sau phân ra ở riêng với công chúa, mỗi người một gác, mỗi buổi tối dùng bữa cùng công chúa xong đều quay về phòng mình, không quấy rầy đến nàng.
Dương phu nhân xem mà bực mình, thường bóng gió nói trong nhà chẳng giống cưới con dâu gì cả mà giống thỉnh thần linh hơn. Công chúa cũng không so đo với bà, phớt lờ làm lơ, coi như gió thoảng bên tai. Cuối cùng, vẫn là Dương thị mất kiên nhẫn, dứt khoát đến trước mặt công chúa thẳng thừng nói muốn nạp thiếp cho con trai: “Trước đây phò mã vốn có hai nàng hầu, nhưng sau tôi sợ công chúa vào cửa rồi không ưng nên bán cả đi. Nay trong phòng phò mã không ai chăm nom, lộn xộn bừa bãi, chung quy chẳng ra sao. Công chúa cao quý, tôi vốn chẳng dám lấy chuyện này ra làm phiền công chúa để tâm, muốn tự tìm một đứa a hoàn đặt trong phòng phò mã, làm chút việc phụng dưỡng vẩy nước quét nhà, không biết ý công chúa thế nào?”
Hàn thị trợn mắt: “Công chúa xuất giáng mới được mấy ngày mà phu nhân đã muốn nạp thiếp cho phò mã rồi?”
Công chúa xua tay với bà, ra hiệu bảo bà đừng cãi cọ, lại bình tĩnh chấp thuận yêu cầu của Dương phu nhân: “Tốt thôi. Thím cứ đi tìm người thích hợp đi, tiền tiêu hằng tháng của nàng hầu tương lai để ta chi cho.”
Dương phu nhân thực sự bắt tay vào hành động ngay, tìm kiếm người thích hợp. Cuối cùng, bà nhìn trúng một thị nữ nuôi lớn từ nhỏ, Xuân Đào mười sáu tuổi. Xuân Đào dung mạo khả ái, tính cách cũng ngoan ngoãn, nào hay vừa nghe Dương phu nhân nói muốn nạp mình làm thiếp cho phò mã, nó khóc không thành tiếng, quỳ xuống lạy lục cầu xin, nói thế nào cũng không chịu bằng lòng.
Dương phu nhân khuyên nhủ Xuân Đào mấy lần mà không thấy nó hồi tâm chuyển ý, không khỏi nổi nóng, kéo nó tới cạnh gác ngủ của công chúa, công nhiên chỉ dâu mắng hòe: “Mày vào cửa nhà bà, bà cung phụng mày ăn ngon mặc đẹp, lại chẳng ngờ nuôi ra một tổ tông khó ăn khó ở! Con bà là con trai quốc cữu, huyết mạch hoàng đế còn có mấy phần tương đồng với nó, có chỗ nào không xứng với cái đĩ ngữ mày? Mày tưởng mình quý hóa lắm đấy hả, mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng khó lọt mắt xanh tiên nữ nhà mày đúng không! Mày đã muốn vào nhà bà làm liệt nữ thì bà đây thành toàn cho mày, hôm nay đánh chết mày tại chỗ, ngày mai xin quan gia lập đền thờ cho mày…”
Bà vừa chửi vừa đánh, tiếng roi vun vút, Xuân Đào bị đau khóc thét liên hồi. Ta nghe mà lòng dạ bứt rứt, đưa mắt nhìn công chúa, vừa gọi một tiếng “Công chúa”, nàng đã hiểu ý, phân phó: “Hoài Cát, huynh ra mang Xuân Đào vào đây.”
Ta tức khắc ra ngoài, sai người ngăn Dương thị lại, bảo hai thị nữ đỡ Xuân Đào lên, dẫn nó tới trước mặt công chúa.
Xuân Đào nơm nớp lo sợ, quỳ xuống dưới gối công chúa, khẽ giọng thút thít. Công chúa dịu dàng trấn an, tự mình kiểm tra thương thế cho nó, lại sai người lấy thuốc tốt, hầm đồ bổ, chữa thương cho Xuân Đào.
Xuân Đào cảm kích vô cùng, khấu đầu liền mấy cái với công chúa. Công chúa nâng nó dậy, mỉm cười: “Cô không muốn làm thiếp phò mã là do e sợ ta đúng không? Thực ra không cần phải lo lắng đâu, cô hầu hạ phò mã tử tế cũng coi như tận tâm làm việc cho ta, ta sẽ đối xử tốt với cô.”
Xuân Đào liều mạng lắc đầu, vẫn khóc lóc không nói.
“Chẳng lẽ cô không bằng lòng không phải vì chuyện này?” Công chúa ngạc nhiên, thấy Xuân Đào không đáp, nàng rất nhanh có phỏng đoán mới: “Hay là cô ghét bỏ phò mã nên mới không muốn lấy hắn?”
“Không ạ, không ạ!” Xuân Đào vội vàng phủ nhận, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Phò mã hiền lành, đó giờ vẫn luôn rất tốt với nô tì.”
Công chúa cười rộ: “Đã vậy, cô lấy hắn có gì không ổn đâu?”
Xuân Đào do dự khôn kể, một mực cúi đầu, lại bắt đầu rơi lệ.
Thấy dáng vẻ nó vậy, công chúa chợt hiểu ra: “Ồ, nhất định là cô có người trong lòng rồi!”
Công chúa bình lui tùy tùng, chỉ chừa lại ta và Hàn thị bên người, một lần nữa mỉm cười nói với Xuân Đào: “Đừng sợ, cô cứ nói ẩn tình với ta, ta nhất định sẽ giúp cô.”
Xuân Đào trù trừ hồi lâu, sau nghe Hàn thị khích lệ, rốt cuộc cũng nói ra nguyên do trong này. Thì ra bữa trước nó về nhà thăm song thân, từng vô tình gặp được anh họ nhà dì, sau mấy lần tiếp xúc, hai người dần nảy sinh tình cảm, tư định chung thân, anh họ cũng bắt đầu buôn bán làm ăn, muốn sớm ngày chuộc thân cho nó, kết mối lương duyên, ai ngờ bây giờ Dương phu nhân lại muốn nó làm thiếp, thế nên nó thà chết không theo.
Công chúa yên lặng lắng nghe, đến cuối, có lẽ là liên tưởng đến chuyện mình quá vãng, trong mắt cũng dâng lên ánh nước.
“Ta sẽ chuộc thân cho cô.” Nàng hứa hẹn với Xuân Đào, “Ta sẽ thực hiện tâm nguyện cho cô, nhất định sẽ cho cô được ra khỏi nhà này, lấy người mình thích.”
Sau đó, nàng sai người đi mời Dương phu nhân. Chẳng bao lâu sau Dương thị vào trong gặp công chúa, đi theo bà còn có phò mã Lý Vĩ.
Công chúa dứt khoát nói thẳng muốn chuộc thân cho Xuân Đào, bảo với Dương phu nhân, bất kể trước kia đã bỏ bao nhiêu tiền mua Xuân Đào, nàng cũng sẽ trả lại cho Dương phu nhân gấp mười.
Dương phu nhân nghe rồi cười lạnh, nói: “Tôi nuôi con bé nó mười năm rồi, mất không biết bao nhiêu tâm huyết dạy dỗ nó, sao có thể dùng tiền tính toán! Công chúa muốn mua, tôi lại cứ không muốn bán đó. Bây giờ nó sống là người của tôi, chết là ma của tôi. Nó không chịu làm thiếp tôi cũng không thả đi, tôi muốn nhìn xem con đĩ con này có ba đầu sáu tay gì mà dám đấu với tôi!”
Công chúa cũng chẳng khách khí, nói thẳng: “Hôm nay mời thím tới không phải là muốn thương lượng với thím. Ta là chủ nhân phủ này, tất thảy nô tì trong phủ đều do ta xử trí, do ta định đoạt. Ta đã đồng ý cho Xuân Đào về nhà, bây giờ chỉ thông báo với thím một tiếng thế thôi, ngày mai sẽ thả con bé đi. Tiền ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lấy hay không là việc của thím.”
Dương phu nhân nổi sùng lên, giọng đáp càng thêm chanh chua: “Tôi mua con bé nó bằng vàng ròng bạc trắng, khế ước bán thân vẫn đang ở chỗ tôi, sao thoắt chốc đã thành người của công chúa rồi? Công chúa nói phủ đệ của công chúa tôi cũng chịu, lại chẳng ngờ đến một nô tì công chúa cũng muốn cướp của tôi, nói ra không sợ người khác chê cười ư! Hôm nay tôi nói cho hay, Xuân Đào là người của tôi, công chúa không có quyền làm chủ thay nó. Công chúa không phục thì cứ đi tìm người phân xử. Tôi tin có bẩm lên quan gia, ngài cũng sẽ không cảm thấy công chúa có lý.”
“Đủ rồi!” Lý Vĩ vẫn giữ im lặng nãy giờ bất đồ mở miệng, nói với mẫu thân: “Con có nói là muốn nạp thiếp đâu, mẹ ép Xuân Đào làm gì? Công chúa muốn thả nó đi thì để nó đi đi, có gì hay mà tranh chấp?”
Dương phu nhân sửng sốt quá đỗi, mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, tức thì quở mắng con trai: “Bà đây tốn tâm tốn sức thế làm gì? Còn không phải là vì cái thằng đốn mạt nhà mày sao! Giờ mày giỏi lắm, cưới vợ quên mẹ, răm rắp nghe nó, cũng chẳng thèm nghĩ xem người ta có để mày vào mắt không…”
Lý Vĩ không muốn nghe bà càm ràm, đứng dậy đi tuốt ra ngoài, Dương thị còn chưa nguôi giận, một đường đuổi theo, vừa đi vừa nạt Lý Vĩ, thỉnh thoảng còn tát hắn mấy cái, tiếp tục liến thoắng mắng chửi.
Ta và công chúa đều tưởng là Dương thị không chịu thả người, sẽ gây trở ngại chuyện Xuân Đào chuộc thân, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của chúng ta.
Đến bữa tối, Lý Vĩ tới muộn hơn thường ngày một lát, cũng có vẻ hơi mệt mỏi. Thấy công chúa, hắn lấy một cuộn giấy trong tay áo ra đưa cho nàng, lúng ta lúng túng: “Đây, là khế ước bán thân của Xuân Đào.”