Cô Thành Thiếu Niên

Chương 30: Chương 30:




Chương 30: Vén màn quá khứ
Edit: Rong Biển
Beta: Anh
Mười năm trôi qua, trường THPT Thanh Thành cũng không thay đổi quá nhiều.
Ôn Uẩn Chi vẫn tiếp tục đi khắp nơi thăm dò tung tích của Trương Huệ. Mấy năm trước, khu vực này đã được xây dựng, sửa chữa lại, có thêm rất nhiều người chuyển đến. Cô đã hỏi qua bốn hộ gia đình nhưng họ đều nói rằng mình không biết.
Cuối cùng, từ ông chủ của một cửa hàng bán trái cây, cô mới biết được địa chỉ cụ thể của gia đình Trương Huệ.
"Cháu cứ đi thẳng về phía trước, qua một cái cổng sắt lớn sau đó rẽ trái thì sẽ thấy một cánh cửa gỗ, đó chính là nhà cô ấy."
Cô mừng rỡ nói cảm ơn ông chủ rồi nhanh chóng tìm đến nhà Trương Huệ.
Sau cánh cửa gỗ khép hờ truyền đến tiếng nói chuyện.
"Đứa nhỏ này càng lớn càng không nghe lời, anh  mới nói có mấy câu mà nó đã nhăn mặt."
"Anh cũng đừng làm như vậy, lòng tự trọng của mấy đứa nhỏ đều rất cao."
"Nó cũng chẳng còn nhỏ --"
"Xin chào." Ôn Uẩn Chi đứng bên ngoài, khẽ đẩy cửa gỗ. Hai người ngồi bên trong quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc.
Cô lễ phép mỉm cười: "Cháu là bạn học cấp ba của Cố Viêm Sinh, tên là Ôn Uẩn Chi."
Ở bên kia, hai vợ chồng đứng lên. Sau thoáng do dự, Trương Huệ nhiệt tình hỏi: "Cháu là bạn học của Viêm Sinh sao?"
Cô liền gật gật đầu, xác nhận lại một lần nữa. Hai ngườibèn mời cô vào nhà.
Ôn Uẩn Chi ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề, diện mạo xinh đẹp, nổi bật. Sự xuất hiện của cô khiến hai vợ chồng Trương Huệ trở nên lúng túng, câu nệ.Bà dùng khăn giấy lau đi lau lại chiếc ghế nhựa màu đỏ rồi mới mời cô ngồi xuống.

"Cô chú không cần khách sáo đâu ạ." Thấyngười lớn mất tự nhiên vì mình, cô bỗng cảm thấy khó xử, tâm trạng cũng chùng xuống.
"Trong nhà bừa bộn quá." Trương Huệ e ngại: "Đã để cháu phải chê cười rồi."
Cô lập tức lắc đầu ý nói không phải. Nhìn Trương Huệ và La Thường Canh, cô lại nhớ đến mười năm trước, khi cô gặp mặt họ lần đầu tiên.
Không kể đến Trương Huệ thì La Thường Canh đã từng giúp ông bà cô thu hoạch lúa nước. Cô khẽ cười nói: "Lúc cháu còn học lớp mười, chúng ta đã từng gặp nhau."
Hai người đều kinh ngạc. Để họ nhớ ra mình, Ôn Uẩn Chi chậm rãi nói: "Cháu là cháu gái của ông Ôn Nhược Thủy và bà Trương Tú Anh. Mười năm trước chúng ta đã gặp nhau tại trường THPT số 1." Ôn Nhược Thủy và Trương Tú Anh là ông bà nội của cô. Rất nhiều người dân ở huyện Thanh Thành đều quen biết họ.
La Thường Canh kích động vỗ đùi một cái: "Cháu là con gái Hành Chỉ!"
Ôn Uẩn Chi mỉm cười: "Dạ."
Biết được thân phận của cô, vợ chồng Trương Huệ càng nhiệt tình hơn. Thấy cô bây giờ đã thành thiếu nữ, họ liền cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh, mình càng ngày càng già đi.
Ôn Uẩn Chi kiên nhẫn nghe hai người nói chuyện, đến lúc thích hợp mới chen vào: "Cô chú, lần này cháu đến huyện Thanh Thành là để tìm của Cố Viêm Sinh. Cô chú có biết anh ấy bây giờ đang ở đâu không ạ?"
Sắc mặt hai người hơi biến đổi, quay đầu nhìn nhau một lát. Ôn Uẩn Chi bỗng thấy bất an.
Trương Huệ kể lại mọi chuyện với Ôn Uẩn Chi. Mười năm trước, sáng sớm một ngày nọ, Cố Viêm Sinh đưa bà đến bệnh viện khám bệnh. Khi có kết quả kiểm tra, anh cũng rất lo lắng, chạy tới chạy lui để thu xếp mọi việc. Đưa bữa sáng cho dì Dương và Đậu Đậu xong, anh chạm trán một đám côn đồ trên đường quay lại trường, không may bị đâm một dao.
Cô nghe vậy, tim bỗng hẫng một nhịp. Trương Huệ lại nói tiếp: "Đám côn đồ kia biết mình gây ra chuyện lớn bèn bỏ chạy. May là có người đi ngang qua đưa Tiểu Viêm vào bệnh viện mới nhặt được về một cái mạng." Đến đây, khóe mắt Trương Huệ ửng đỏ.
La Thường Canh cũng đỏ mắt, tiếp lời: "Về sau cha nó tìm đến đây gặp cô chú, nói Văn Tĩnh bị viêm gan B. Bà ấy cũng sắp ra đi nên ông ấy muốn dẫn Tiểu Viêm vào thành phố gặp mẹ lần cuối."
Ôn Uẩn Chi ngơ ngẩn một lát mới hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
La Thường Canh nói, sau lần rời đi đó, Cố Viêm Sinh không trở lại nữa. Họ cũng không biết tung tích của hắn.
"Bắt đầu từ chín năm trước, mỗi năm cô chú đều nhận được một khoản tiền." Trương Huệ lau nước mắt, giọng khản lại: " Cô không nghĩ ra còn có ai ngoài tiểu Viêm gửi tiền cho cô chú nữa."
Về phần tiền được gửi đến, cho dù sinh hoạt hàng ngày có khó khăn thế nào, họ đều không đụng tới mà đều gửi vào một cái thẻ. Không chừng một ngày nào đó Cố Viêm Sinh sẽ trở lại, họ sẽ trả tiền lại cho anh, để anh cưới vợ, mua nhà.

"Cô chú có biết tài khoản gửi tiền tới không ạ?" Ôn Uẩn Chi vội vàng hỏi.
La Thường Canh trả lời: "Cô chú đã đến ngân hàng hỏi thăm, nhưng họ nói là một tài khoản nặc danh gửi tới." Hai vợ chồng đều cho rằng, Cố Viêm Sinh làm như vậy vì không muốn họ trả lại tiền.
Ôn Uẩn Chi thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy bản thân được an ủi vì biết rằng anh vẫn còn tồn tại trên đời.
Cô trao đổi số điện thoại với vợ chồng Trương Huệ. Nếu Cố Viêm Sinh trở về, cô nhờ họ nhất định phải thông báo cho cô biết.
"À phải rồi, cô chú ơi," Cô lại hỏi: "ại trừ cháu, còn có ai khác tìm Cố Viêm Sinh không ạ?"
Cô tin rằng Lưu Dương, một người bạn tốt của Cố Viêm Sinh vẫn còn ở lại huyện Thanh Thành này, cũng sẽ đến nhà Trương Huệ hỏi thăm.
Không ngoài dự đoán của cô, La Thường Canh nói: "Mấy năm trước có một người họ Lưu đến tìm chúng ta, có để lại số điện thoại, nói là nếu Tiểu Viêm trở về thì hãy gọi điện cho cậu ấy biết."
Trương Huệ lại bổ sung: "Cậu thanh niên đó cô còn nhớ, dáng người cao gầy, lúc đi học, Tiểu Viêm cũng thường đi chung với cậu bé đó."
Mắt Ôn Uẩn Chi lộ ra chút niềm vui ngoài ý muốn, hỏi vợ chồng hai người họ số của Lưu Dương.
Sau đó, cô uyển chuyển từ chối ý tốt mời cô ở lại ăn một bữa cơm của hai vị trưởng bối. Cô đang định đứng dậy rời đi thì Trương Huệ mở miệng hỏi cô, giọng hơi do dự: "Uẩn Chi, cháu có muốn vào phòng Tiểu Viêm xem một chút không?"
Bà càng nhìn Ôn Uẩn Chi càng thấy quen. Ngoại trừ chuyện năm đó Ôn Uẩn Chi đến tiệm của bà đổi đồng phục, thì bà còn nhớ tới tấm thẻ học sinh Cố Viêm Sinh cất giấu, mặt trước chính là ảnh chụp của Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi hơi ngờ vực. Sao trong nhà của Trương Huệ có phòng của Cố Viêm Sinh?
Đoán được ý nghĩ của cô, Trương Huệ chua xót kể lại: "Từ khi Văn Tĩnh, mẹ của Tiểu Viêm phải ngồi tù, cha dượng Tiểu Viêm thường xuyên đánh đập nó. Cô và chú La đều không thể bàng quan nên mới gọi nó qua đây ở cùng."
Sống mũi cô hơi cay, đáp lời Trương Huệ. Cô đi theo bà tới phòng ngủ của Cố Viêm Sinh. Căn phòng uy hơi nhỏnhưng lại cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng.
Gần cửa sổ là một chiếc bàn học có mấy quyển sách cấp ba đã cũ cùng hai quyển vở ghi chép dày. Cô đưa tay mở ra xem, bên trong là những hàng chữ gọn gàng, chi chít nội dung bài học thời lớp mười, có những trang còn được kẹp vào vài bài thi toán và vật lý. Cô phải mất rất lâu mới lật hết.
Cô biết rằng Cố Viêm Sinh luôn nghiêm túc và cố gắng học hành hơn nhiều so với tưởng tượng của người khác.

"Cháu có thể xem đồ bên trong này nữa." Trương Huệ rút từ trong ngăn kéo bàn học ra một cái hộp trong suốt đưa cho cô.
Ôn Uẩn Chi ôm tâm trạng nghi ngờ nhận lấy chiếc hộp, chậm rãi mở ra. Bên trong đựng đầy tiền lẻ cùng tiền xu. Cô còn tìm thấy một tấm thẻ học sinh. Khi lấy nó ra, lật xem ảnh chụp, tay cô không khỏi run rẩy, đôi mắt cũng dần đẫm nước.
Trương Huệ cười đầy sầu não: "TuyTiểu Viêm trông có vẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng thật ra lại không phải là một đứa trẻ hư. Hồi nhỏ, nó biết nói khá muộn, lại thường xuyên bị bắt nạt nên mới có tính cách như vậy."
"Cô à, cô có thể ra ngoài được không ạ, cháu muốn ở lại một chút nữa." Cô quay sang nói với Trương Huệ, cố nén lại giọt nước mắt đang chực trào.
"Được." Trương Huệ hiểu rằng cô đang buồn, liền gật đầu rời đi, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ôn Uẩn Chi nhìn tấm thẻ học sinh trong tay, nước mắt rơi như mưa.
Mười năm trôi qua, tấm thẻ đã trở nên cũ kỹ ố vàng, nhưng bức hình ở góc trên bên phải vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lúc trước khi Ôn Thiếu Đường vừa qua đời không lâu, cả ngày cô như người mất hồn, đến cả thẻ học sinh bị mất lúc nào cũng không hay. Cho đến khi phát hiện ra thì cũng đã sắp rời khỏi huyện Thanh Thành, bèn không để ý đến nữa.
Cô không ngờ Cố Viêm Sinh lại nhặt được.
Còn tấm ảnh này là tấm ảnh anh chụp cho cô vào thế vận hội năm đó.
Cô còn nhớ rõ, anh ném hình chụp vào thùng rác ngay trước mặt cô. Lúc ấy, cô vừa tức giận lại vừa hụt hẫng.
Thế nhưng bây giờ tấm ảnh này lại xuất hiện ở đây. Nguyên nhân có thể là —— do anh nhặt về.
Mất nửa ngày, Ôn Uẩn Chi mới ổn định lại được cảm giác chua xót mãnh liệt trong lòng, mở điện thoại ra gọi cho Lưu Dương.
Chuông điện thoại reo lên hồi lâu mới được bên kia nhận, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Alo."
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng mình tự nhiên nhất có thể: "Xin hỏi anh là Lưu Dương đúng không?"
"Phải, cô là ai?"
"Tôi là Ôn Uẩn Chi."
Giọng nam đầu bên kia đầy kinh ngạc: "Ôn Uẩn Chi? Cậu chính là Ôn Uẩn Chi?"
"Phải. Bây giờ tôi đang ở huyện Thanh Thành, nhà của cô Trương Huệ." Cô chậm rãi kể lại sự việc xảy ra hai ngày nay cho anh nghe.
Sau cùng cô mới hỏi: "Lúc trước Cố Viêm Sinh có nói cho cậu chuyện của cha ruột anh ấy không?"

"Không có." Lưu Dương nói: "Tôi cũng có hỏi qua bọn Tạ Phi, nhưng đều nhận được đáp án là không có."
Lưu Dương nghe thấy tiếng nức nở bị cô đè nén lại, khẽ an ủi: "Cậu ấy bị cha dẫn đi, hiện tại chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, nếu không thì cũng không thể gửi tiền cho dì Huệ được."
"Vậy thì tại sao đã nhiều năm như thế rồi mà anh ấy cũng không trở về huyện Thanh Thành?"
"Mẹ của cậu ấy cũng đi rồi." Giọng Lưu Dương đầy chua xót: "Mọi người cũng tốt nghiệp cả rồi, ến thành phố lớn phát triển cũng không có gì lạ."
Thời còn nhỏ, anh không hiểu rõ Cố Viêm Sinh như Tạ Phi. Mãi đến khi lớn lên mới hiểu được, Cố Viêm Sinh không thích huyện Thanh Thành, không thích bản thân mình. Nếu không phải là do mẹ anh, Cố Văn Tĩnh, anh cũng sẽ không trưởng thành bên cạnh người cha dượng nát rượu lại bạo lực như vậy.
Ôn Uẩn Chi lau khóe mắt ướt át: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ở Đế Đô." Lưu Dương nói: "Cậu khi nào thì trở lại? Thêm Tạ Phi nữa, ba người chúng ta gặp mặt."
Ôn Uẩn Chi liền nói ngày mai cô sẽ trở lại. Bây giờ cũng không chỉ có một chuyến bay đến Đế Đô mỗi ngày.
Im lặng một lát, Lưu Dương lại nói: "Uẩn Chi, thật ra ngày hôm đó A Viêm biết cậu rời khỏi huyện Thanh Thành. Tôi đã gọi điện cho cậu ấy. Tôi không biết cậu ấy có đuổi kịp, gặp mặt nói chuyện với cậu hay chưa."
"Ngày hôm đó cậu rời đi, cậu ấy cũng không hề đến trường." Đầu óc Ôn Uẩn Chi không ngừng quanh quẩn câu nói này của Lưu Dương.Cô có một loại cảm giác mãnh liệt, lúc anh đuổi theo cô đã bị người ta đâm một dao.
Cô cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh, nức nở hỏi: "Ngày đó tôi với anh ấy không hề gặp mặt. Còn chuyện gì của anh ấy mà tôi không biết không?"
Lưu Dương thở dài một tiếng, nói cụ thể hơn: "Chuyện tôi có ấn tượng nhất là, năm đó tấm ảnh của cậu lúc luyện múa ép chân bị phát tán trên Tieba của trường học, rất nhiều nam sinh đều xem được, cậu ấy bèn hack máy tính trường học, còn dạy dỗ người đăng ảnh lên một trận. Bọn tôi mà thảo luận chuyện gì về cậu một chút thì cậu ấy liền đen mặt bảo chúng tôi cút."
Ôn Uẩn Chi bật cười, trong mắt vẫn chứa đầy nước mắt: "Còn gì nữa không?"
Lưu Dương vỗ vỗ đầu, nỗ lực nhớ lại từ trong hồi ức, một hồi lâu mới nói: "Đúng rồi. Tôi còn nhớ, có một lần tôi và cậu ấy ở bên ngoài gặp bác của cậu, không biết hai người họ nói cái gì, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy cho bác cậu mấy trăm đồng tiền. Tôi hỏi cậu ấy, có phải là cha dượng của cậu ta nợ tiền bác cậu hay không, cậu ấy liền bảo không phải, nói là nợ tiền cậu. Cậu thật sự  cho cậu ấy mượn tiền sao? Tôi không tin lắm đâu."
Lòng tự trọng của Cố Viêm Sinh rất cao, đến nỗi có chút tự ti. Ngày thường dù có nghèo đến thế nào cũng không vay tiền bọn Tạ Phi. Vậy mà anh lại bảo mình vay tiền của Ôn Uẩn Chi, khiến Lưu Dương hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định hoàn toàn, Cố Viêm Sinh tuyệt đối chưa từng vay tiền Ôn Uẩn Chi. Niềm kiêu ngạo của anh ấy không cho phép.
Ôn Uẩn Chi một tay đỡ trán, hít hít mũi một cái. Cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao năm đó tại phòng y tế anh lại nói Cô rất thích xen vào việc của người khác. Hóa ra là bác của cô nói cho anh biết, khi mẹ của Liễu Văn Văn bị mất tiền, chính cô đã lấy tiền trợ cấp để vào ngăn kéo bàn mạt chược.
Có lẽ cô đã thích anh nhiều hơn cô nghĩ, nếu không cũng sẽ không khắc sâu những thứ liên quan đến anh vào tâm trí mình như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương trước tôi còn chưa nói rõ, tấm ảnh trong bài đăng trước đó chính là tấm ảnh Liễu Văn Văn gửi cho Hoàng Mao. Hai người họ sắp được gặp lại rồi ( ̄▽ ̄ ")