Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 32



Không học hành chăm chỉ sẽ bị trừng phạt

Hạ Triêm vẫn ngoan ngoãn học thuộc từ vựng cấp bốn, hết cách rồi, người khác không chăm chỉ học tập cùng lắm là không tìm được công việc tốt, còn cậu mà không chăm chỉ học tập sẽ bị Từ Vi Trần giam cầm phi pháp đó.

Thế nhưng những người thời gian dài không chủ động học tập đều có một bệnh chung, hễ học là buồn ngủ, Hạ Triêm vừa học được hai từ mới liền ngáp một cái, chảy cả nước mắt.

Văn phòng của Từ Vi Trần mở điều hòa làm ấm, gió ấm thổi thiu thiu làm người ta buồn ngủ, cậu càng nhìn trước mắt càng mờ, chữ cái đều đặc quánh thành một cục, nhìn không vào được chữ nào.

Đương lúc cậu như đi vào cõi tiên, Từ Vi Trần cất giọng gọi cậu: "Hạ Triêm Triêm."

Hạ Triêm hoảng hốt ngẩng đầu: "Hả? Sao thế?"

Từ Vi Trần đi vòng ra sau cậu, kéo cậu vào lồng ngực, "Ngài thực sự là người thần kỳ nhất mà tôi từng gặp."

Hạ Triêm thuận thế nằm nhoài trên vai hắn, nhắm mắt lại, hơi thở mong manh mà nói: "Em mệt quá buồn ngủ quá, em phải ngủ trưa, nếu không chiều nay em sẽ ngủ gà ngủ gật trong lớp anh luôn."

Từ Vi Trần vỗ lên mông cậu một cái, "Buổi trưa làm tình ngài không mệt, học thuộc hai dòng từ vựng lại mệt?"

"Làm tình là tiếp tế năng lượng, học từ vựng là phát ra năng lượng, có thể giống nhau à."

Hạ Triêm ngụy biện một đàng, Từ Vi Trần mắt thấy giảng đạo lý với cậu sẽ không có hiệu quả, bèn chọn sử dụng chiến thuật vu hồi (quanh co, vòng vèo).

"Được đó, chúng ta làm tình đi."

Hạ Triêm tỉnh táo ngay tức khắc, "Thật không? Vậy thì đến đây nào."

Từ Vi Trần đặt cậu lên bàn làm việc, lấy từ trong túi tiền ra một thứ gì đó.

"Hạ Triêm Triêm, hi vọng ngài sẽ không hối hận vì lời nói và hành động của mình."

Hạ Triêm hối hận rồi.

Đồ chó Từ Vi Trần vậy mà lại đem theo trứng rung bên mình, kéo quần cậu xuống, rồi nhét nó vào lỗ đít cậu.

Có đồ vật nhét phía sau không hề thoải mái chút nào, Hạ Triêm toan làm nũng để Từ Vi Trần lấy thứ đồ chơi đó ra.

"Giáo sư Từ ơi, em sai rồi, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ mà, anh lấy cái đó ra đi nha."

Từ Vi Trần hôn lên môi cậu, bế cậu khỏi bàn, đặt xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Thuộc cho kĩ, nửa tiếng sau tôi sẽ kiểm tra, nếu trong vòng nửa tiếng ngài không thu hoạch được gì, tôi sẽ cho ngài biết thế nào là hối hận."

Ở những phương diện này Hạ Triêm thật sự sợ hắn, cậu không biết hắn định trả thù mình thế nào, tên cầm thú này không hề có nguyên tắc gì cả.

Cậu gắng gượng tập trung tinh thần học từ vựng, nhưng học chẳng được bao lâu lại buồn ngủ, mí mắt gần như mở không ra.

"Lại buồn ngủ?" Từ Vi Trần hỏi cậu.

Hiện tại Hạ Triêm về cơ bản đang ở trạng thái bay bổng, đã quên mất những lời Từ Vi Trần đã đe dọa cậu trước đây.

Từ Vi Trần thở dài, "Thôi, buổi trưa thực sự không phải thời điểm tốt nhất để đọc thuộc lòng, nếu thực sự buồn ngủ thì ngủ một lát đi."

Hạ Triêm gật gật đầu, nằm lên bàn liền muốn ngủ.

"Ngủ như vậy sẽ chèn ép thần kinh, ra sô pha ngủ đi."

Hạ Triêm đưa tay về phía hắn: "Muốn giáo sư ôm em đi."

Từ Vi Trần đứng dậy bế cậu đến sô pha, đắp chăn cho cậu, rồi hôn lên trán cậu, "Ngủ đi."

Chờ em tỉnh dậy sẽ biết thế nào là lòng người hiểm ác.

Hạ Triêm thoải mái đánh một giấc, khi tỉnh dậy cả người như sống lại tại chỗ, ngay cả nhìn Từ Vi Trần cũng cực kỳ vừa mắt, cứ dính vào hắn nhất định phải hôn một cái rồi mới đi học.

Từ Vi Trần đè cậu lên sau cửa hôn mấy lần, Hạ Triêm làm nũng: "'Giáo sư Từ, lấy cái đó trong người em ra đi, em đâu thể mang nó đi học được, thiếu tôn trọng thầy lắm ạ."

Từ Vi Trần thản nhiên nói: "Không sao, tôi không ngại."

Hạ Triêm lười nhiều lời với hắn, con người Từ Vi Trần có thú vui vô cùng xấu xa, dù sao thứ đó cũng không lớn, chỉ cần không bật thì sẽ không có cảm giác gì.

Như thường lệ vẫn là Hạ Triêm vào lớp trước, đúng như Từ Vi Trần dự đoán, hôm nay quả nhiên ít người hơn, phòng học là phòng học lớn có thể chứa 150 người, nhưng hiện tại chỉ bốn mươi, năm mươi người ngồi thưa thớt, nom trống trải vô cùng.

Khi Từ Vi Trần vào lớp, vẻ mặt vẫn thong dong, như thể không hề cảm thấy người đến quá ít có ảnh hưởng gì, trước tiên hắn điều chỉnh micro, rồi nói vào micro: "Mời trò Hạ Triêm lên bục giảng."

Hầu như mỗi tiết của Từ Vi Trần, Hạ Triêm đều phải bị gọi tên, mọi người cũng đã quen rồi nên không mấy để ý.

Hạ Triêm cũng không biết hắn đang làm gì, nhưng khi đứng lên, cậu đột nhiên cảm thấy thân dưới rung động.

Tần số rung động không lớn, Hạ Triêm kiềm chế đi đến trước mặt Từ Vi Trần, nghiến răng hỏi hắn: "Giáo sư Từ muốn làm gì đây?"

"Mời ngài nộp điện thoại di động lên." Micro còn mở, giọng của Từ Vi Trần lọt vào tai những người khác.

"Không phải không cần nộp từ tuần trước rồi sao?"

"Đúng, bạn học khác không cần nộp, nhưng ngài vẫn phải nộp lên như cũ."

"Tại sao chứ!"

Từ Vi Trần tắt micro, thì thầm với Hạ Triêm: "Đương nhiên là sợ ngài dùng di động kết nối với điều khiển từ xa của trứng rung rồi."

Hạ Triêm nén giọng mắng: "Từ Vi Trần, anh đếch biết xấu hổ!"

Hắn giả vờ lơ đãng lướt qua màn hình di động, phút chốc trứng rung trong đít lập tức rung lên dữ dội, thậm chí còn trượt càng lúc càng sâu, kích thích vào nơi sâu nhất, Hạ Triêm thậm chí không thể đứng vững.

Cậu nhỏ giọng xin tha: "Giáo sư Từ ơi, em sai rồi, anh dừng nó lại đi mà."

Lợi dụng bàn giáo viên che chắn, Từ Vi Trần thò tay vào trong quần Hạ Triêm, thấp giọng cười nói: "Cái này cứng rồi?"

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Còn cách giờ lên lớp bảy phút, bắn cho tôi xem, nếu không không cho em đi."

Chân Hạ Triêm đã mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào hai tay đang chống trên bàn giáo viên, khoái cảm trong lỗ đít quá mức mãnh liệt, đã thế Từ Vi Trần còn tuốt dương v*t của cậu, cậu bị kích thích đến mức nước mắt sắp trào ra, hơn nữa bây giờ còn đang ở trước mặt hàng chục người, mặc dù bọn họ đều ngồi rất thấp không nhìn thấy tình huống thực tế, nhưng Hạ Triêm có ảo giác rằng mình đang bị Từ Vi Trần làm nhục trước mặt rất nhiều người.

Tay của Từ Vi Trần quá linh hoạt, hơn nữa hắn cũng quá hiểu cách làm cho Hạ Triêm thoải mái, trong khi sụt dương v*t thỉnh thoảng hắn dùng ngón trỏ cào cào lỗ sáo, thậm chí dùng lời nói kích thích cậu: "Hạ Triêm Triêm, đồ đĩ thỏa, động dục trước mặt nhiều người như vậy, nước dâm bên dưới sắp làm ướt quần rồi chứ gì."

Hạ Triêm không thốt nên lời, cậu bị khoái cảm trước sau giáp công, sợ mình mở miệng sẽ phát ra tiếng rên rỉ. Từ Vi Trần xấu quá đi, rõ ràng tay đang làm chuyện ấy với hạ thân của cậu, nhưng biểu cảm trên mặt lại rõ cương trực, như thể đang răn dạy học sinh không nghe lời, mà Hạ Triêm nom cũng giống như vừa bị hắn mắng khóc.

"Từ Vi Trần... Anh bỏ qua cho em đi mà..." Hạ Triêm cố gắng kìm nén tiếng rên sắp trào ra khỏi cổ họng, run giọng cầu xin hắn.

"Lại quên rồi?"

"Cầu xin thầy... Giáo sư... A... Em muốn bắn..."

Từ Vi Trần bóp lấy dương v*t của cậu, nói: "Chờ một chút."

Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống bàn giáo viên, thả dương v*t bên bờ vực bắn tinh của Hạ Triêm ra, ngậm vào trong miệng.

Hạ Triêm không chịu nổi kiểu kích thích này, bắn tinh ngay khi hắn liếm láp dương v*t mình.

Cậu bắn quá nhanh, số lượng không nhiều lắm, Từ Vi Trần nuốt hết toàn bộ một cách dễ dàng.

Hắn đứng dậy đồng thời kéo lại quần cho Hạ Triêm, lấy một cây bút từ trong túi ra và đưa cho Hạ Triêm, nói: "Bút của ngài, đừng để nó rơi xuống đất nữa."

Hạ Triêm vừa trải qua cao trào nên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cứ thế nhận lấy.

Từ Vi Trần điều khiển trứng rung trong cơ thể Hạ Triêm thôi rung, ầm thầm vỗ mông cậu, thấp giọng nói: "Mùi vị tinh dịch của ngài dễ chịu hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều lắm, sau này khi trong tình huống không tiện xuất tinh có thể bắn vào miệng tôi."

Hạ Triêm miễn cưỡng đứng vững, nhỏ giọng mắng: "Từ Vi Trần anh biến thái vừa thôi."

"Đây là bài học của việc không học hành chăm chỉ..." Từ Vi Trần nhướng mày nhìn cậu, "Hơn nữa chẳng phải ngài rất thích thú ư?"

Hạ Triêm không chịu thừa nhận vừa rồi mình cực kỳ hưng phấn, khẽ mắng "cầm thú bại hoại" và đạp lên tiếng chuông vào học trở về chỗ ngồi.

Nhưng ai biết cậu vừa ngồi xuống, trứng rung trong cơ thể lại rung lên kịch liệt.