Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 137



Họ mới rời khỏi hoàng thành chưa đầy ba ngày, trong đó gần một nửa thời gian dùng để nghỉ ngơi hồi phục. Bạch Thành nằm ở biên giới giữa lãnh thổ Đại Uyên và nước Vệ, để đến được đó ít nhất cần năm sáu ngày. Sau khi lãng phí thời gian, những ngày tiếp theo phải đi hết tốc độ mới có thể đảm bảo đến được Bạch Thành trong thời gian quy định, để truyền tin cho Uyên Đế.

Vì vậy, thời gian duy nhất họ có thể nghỉ ngơi là một ngày rưỡi ở Bạch Thành.

Dù sao phải đợi nhiều ngày như vậy, hơn nữa xem ra Bùi Khiêm Tuyết chỉ muốn cùng hắn nói chuyện. Tông Lạc căn bản không nghĩ theo hướng kỳ lạ, trực tiếp đồng ý.

Buổi tối, lúc ngủ trong lều trại, hắn mới lặng lẽ giương mắt.

Giường đối diện vẫn lạnh như băng, không một bóng người, không có bất kỳ tiếng động bất thường nào trong ngoài doanh trướng.

Cũng đúng.

Tông Lạc trở mình trong bóng tối.

Hắn đã ném hổ phủ của Thiên Cơ quân cho Ngu Bắc Châu. Theo lệnh của Uyên Đế, Ngu Bắc Châu đáng lẽ phải đi tiếp ứng Thiên Cơ quân đang cắt ngang sang nước Vệ theo một con đường khác.

Thiên Cơ quân xuất phát sớm hơn, hiện giờ khoảng cách thẳng hàng không xa Huyền Kỵ, nếu không thể bắt gặp ở Bạch Thành, có thể phải đến tiền tuyến mới gặp nhau.

Nhớ lại việc mình đã vạch trần tâm ý của Ngu Bắc Châu, người này vẫn còn mạnh miệng như vịt chết, Tông Lạc chỉ muốn cười lạnh. Không muốn nhìn y thêm một khắc.

Tách ra một thời gian cũng tốt. Là Tướng quân không nên để tình cảm chi phối.

Đợi đến khi đó, hoàn toàn bình tĩnh, cũng không đến mức xảy ra chuyện gì.

Sáng hôm sau, trời vẫn còn mờ tối, họ đã thu dọn đồ đạc, sẵn sàng lên đường.

Huyền Kỵ là một đội kỵ binh, khi tăng tốc, tốc độ đương nhiên là không thể bàn cãi. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, họ đã đi được hơn trăm dặm, đến khi hoàng hôn phủ xuống, họ mới tìm một mảnh đất trống tương đối bằng phẳng để đóng trại, ăn một chút đồ ăn nóng rồi đi ngủ.

Lúc đầu, Tông Lạc còn hơi lo lắng về thể lực của Bùi Khiêm Tuyết có thể chịu đựng được việc đi đường như vậy hay không. Kết quả không ngờ, Bùi Khiêm Tuyết đã trụ lại được, khi hỏi thì hắn nói, đã được Mục Nguyên Long huấn luyện khi đi phương bắc cứu trợ thiên tai.

Mục Nguyên Long phá lệ cười to: "Trước đây, khi Bùi Khiêm Tuyết cùng chúng ta đi đường, suýt nữa đã bị mệt muốn ngất. Sau đó cũng cố gắng chịu đựng, thật là lợi hại."



"Lời này của Mục tướng sai rồi, dù gì lúc trước ở Pháp gia, cũng đã học qua kỷ luật."

Bùi Khiêm Tuyết ngồi trên ngựa, mặc dù sắc mặt có phần tái nhợt vì liên tục đi đường với cường độ cao, nhưng quả thực như lời Mục Nguyên Long, hành quân vẫn ổn.

Trước khi xuyên thư, xem người ta cưỡi ngựa, Tông Lạc cứ nghĩ rất đơn giản. Nhưng thực tế sau khi xuyên thư, hắn mới biết, cưỡi ngựa vô cùng tốn sức, chưa nói đến việc lưng ngựa rất xóc, cơ thể phải theo lưng ngựa lắc lư, nếu lực không đúng sẽ dễ bị ngã ngựa. Đặc biệt là sức ngựa có hạn, mỗi người một con, đều phải dỗ dành như ông tướng.

Chẳng hạn như Chiếu Dạ Bạch, thoạt nhìn rất ngoan, nhưng thực tế bướng bỉnh không chịu được.

Cứ như vậy, sau vài ngày chạy nước rút, bọn họ cuối cùng cũng đến Bạch Thành.

Trong mấy ngày ngồi trên lưng ngựa hứng gió lạnh, đủ để Tông Lạc bình tĩnh lại, điều chỉnh sang trạng thái chiến tranh, không còn bận tâm về những chuyện khiến hắn phiền lòng nữa.

Trùng hợp chính là, khi họ vào thành, lại tình cờ gặp được một đội quân khác.

Từ xa, Mục Nguyên Long đã nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm trên lưng ngựa đối diện, ngạc nhiên nói: "Thì ra Bắc Ninh Vương biến mất là đi tiếp ứng Thiên Cơ quân."

Điều này cũng rất phù hợp với phong cách thường thấy của vị vương gia này, Mục Nguyên Long nghĩ.

Dù sao Bệ hạ đã ra lệnh, y lại là kẻ thù không đội trời chung của Điện hạ, sao có thể ngoan ngoãn giao ra binh quyền, tất nhiên phải chạy đến đại bản doanh nhà mình.

Lần này, họ đều được phân công đến chiến tuyến trung tâm, tuy rằng trên sa trường sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ mong trên đường đi cũng được như vậy. Chứ không phải như lúc này... hai đội quân gặp nhau trên đường, đều có vẻ như muốn vào thành, nhưng không ai nhường ai.

Ngay khi Mục Nguyên Long thầm nghĩ Điện hạ lại phải đánh nhau với Bắc Ninh Vương để xem ai vào thành trước, con Ly Mã màu đen trước mặt Thiên Cơ quân chợt dừng lại, đào móng ngựa tại chỗ, dừng lại trước cổng thành.

Đây là... ý tứ cho Huyền Kỵ vào thành trước sao?

Mục Nguyên Long có chút không hiểu, vừa định nói chuyện, thì thấy Điện hạ nhà mình nhìn về phía trước, sắc mặt vô cảm nói: "Còn ngẩn người làm gì."

Đợi đến khi vào thành một cách suôn sẻ, Mục Nguyên Long mới bừng tỉnh.

Toàn đội Huyền Kỵ đi vào thành dưới cái nhìn chăm chú trầm mặc của Thiên Cơ quân, nếu đặt trong quá khứ, thì điều này giống như mặt trời mọc ở phía tây vậy.

Thiên Cơ quân kỷ luật nghiêm minh, thậm chí đến mức gần như khắc nghiệt. Suốt dọc đường, Mục Nguyên Long cũng không tìm được lý do tại sao Bắc Ninh Vương lại đột nhiên chịu lùi một bước, rõ ràng là trước đó vài hôm, Điện hạ vẫn còn tỏ vẻ không muốn nói chuyện nhiều với Bắc Ninh Vương không từ mà biệt, không thể nào chỉ mới mấy ngày, Bắc Ninh Vương đã chịu thua Điện hạ, người luôn đối đầu gay gắt với y.

"Toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, sáng sớm ngày mốt xuất phát đúng giờ."

Tông Lạc tỏ vẻ không giải thích nhiều, sau khi dặn dò binh sĩ xong, vội vàng gặp mặt Quận thủ.

Quận thủ của Bạch Thành là một vị võ tướng lớn tuổi, Đại Uyên không thiếu gì võ tướng, sau khi nghỉ hưu đều có thể dựa vào công lao để làm một chức vụ đương đương, nếu là Đại tướng thì có thể trực tiếp trở thành Quận thủ một phương. Thêm vào đó, Bạch Thành nằm ở biên giới của Đại Uyên, một võ tướng làm Quận thủ, nếu có bất kỳ biến cố gì xảy ra, phản ứng cũng sẽ nhanh chóng kịp thời, giống như Vũ An Quân, vẫn có thể mặc giáp lên trận chiến đấu.

Quận thủ vốn nhận được tin là Bắc Ninh Vương dẫn theo quân Huyền Kỵ có thể sẽ hợp lại với Thiên Cơ quân ở Bạch Thành. Nhưng ông không ngờ, sau khi đã ăn mặc quan phục chỉnh tề, lại đón được Tông Lạc bạc đầu hoa tuyết, một thân bạch y, lập tức ngẩn ra, vội vàng run run hành lễ.

"Lão thần tham kiến Thái tử điện hạ!"

Tông Lạc vội vàng đỡ người dậy: "Lữ lão không cần đa lễ."

Cũng khá trùng hợp, vị Quận thủ này vô cùng tán thưởng Tông Lạc.

Sau khi biết Tông Lạc bí mật đến tiền tuyến, Lữ An Phúc cảm thán: "Bệ hạ lại để ngài tới đây, lão thần thật sự không ngờ đến. Nhưng dù thế nào, bây giờ đã khác xưa, ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể."

Tướng lĩnh không thể nói những lời này, nhưng trước mặt một vị Tướng quân, Tông Lạc vẫn là Thái tử Đại Uyên, không gì quan trọng hơn tính mạng của hắn.



"Ta biết." Tông Lạc nghiêm túc gật đầu.

Lữ An Phúc vốn đã đánh giá cao Tam hoàng tử, hôm nay càng thấy càng hài lòng, lôi kéo người ta bắt đầu thảo luận về Vũ An Quân.

Nhớ lại năm đó, ông cũng là người cùng thời với Vũ An Quân, không ít lần bị vị chiến thần nước Vệ này đè bẹp. Giờ nghe thấy kết cục của Vũ An Quân, cũng không khỏi thở dài thổn thức.

Chờ đến khi nói chuyện với Lữ lão tướng xong, Tông Lạc mới đến quý phủ nghỉ ngơi.

Họ còn khoảng tám ngày nữa là đến tiền tuyến, Bạch Thành là điểm dừng chân cuối cùng trên đường đi, lần sau sẽ đến nơi đóng quân.

Tin tức từ tiền tuyến cũng đã được chuyển đến, hiện giờ rất nhiều nơi biết Bùi Khiêm Tuyết đang được quân Huyền Kỵ hộ tống đến biên giới để trấn giữ hậu phương.

Vì tin tức đã được truyền đi, nên sau khi vào biên giới nước Vệ, rất có thể sẽ gặp phải những vụ ám sát liên tục.

Tông Lạc phải cải trang thật tốt ở Bạch Thành, ít nhất là không thể để lộ mái tóc trắng và con Chiếu Dạ Bạch nổi bật, nếu không quả thật chính là không đánh tự khai.

Ngay sau khi dàn xếp xong xuôi, hắn chợt nhớ ra chuyện Bùi Khiêm Tuyết nói vài hôm trước, vì vậy từ trong tẩm điện tạm thời đặt chân bước ra.

Đúng lúc Bùi Khiêm Tuyết cách đó không xa, vì vậy Tông Lạc liền hỏi: "A Tuyết, không phải là có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Thừa tướng áo xanh do dự một lúc, thấp giọng nói: "Cẩn Du, gần đây ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi và Bắc Ninh Vương..."

Tông Lạc ngắt lời hắn: "Chiến sự đang cấp bách, những chuyện riêng tư này nên gác sang một bên. Dù ta có thù oán riêng với Bắc Ninh Vương, nhưng trước đại sự quốc gia, đều nên tạm gác."

Đây coi như một câu trả lời trực tiếp cho chuyện của hắn với Ngu Bắc Châu.

Không ngờ, Bùi Khiêm Tuyết im lặng rất lâu, nhìn sâu vào hắn rồi đáp: "Ngươi nói đúng, trước đại sự quốc gia, không có chuyện riêng tư. Giờ là trận chiến quyết thắng nước Vệ, không thể để những chuyện vặt vãnh này ảnh hưởng."

Nói xong, Thừa tướng áo xanh mấy ngày nay thoạt nhìn vẫn luôn có tâm sự dường như tâm sự càng sâu.

Tông Lạc có chút nghi hoặc liếc nhìn Bùi Khiêm Tuyết, hắn không nhìn ra được gì từ khuôn mặt vốn đã quen che giấu suy nghĩ, đành phải bỏ cuộc.

Đợi đến khi họp xong, màn đêm đã buông xuống.

Bên ngoài lộp độp, hình như lại mưa to, từng giọt nặng nề rơi trên hiên nhà, phát ra tiếng nước bắn tung tóe.

"Cạch."

Tông Lạc thắp nến rồi đóng cửa sổ lại.

Căn phòng ẩm ướt và lạnh lẽo đã được chậu than sưởi ấm.

Hắn cởi giày vớ, nằm lên giường, đặt Trạm Lư trong tầm với cạnh bên gối, rồi nhắm mắt lại.

Bạch thành không lớn, chỉ là một tiểu thành biên giới, thức ăn buổi tối là thịt bò dê được dân chúng nhiệt tình biếu tặng, nướng trên lửa trại chấm muối ăn ngay, vô cùng ngon miệng.

Ở đây, ngoài quân đội thường trú, không có nhiều người. Ban đêm tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Nương theo tiếng mưa rào rạt, Tông Lạc mơ hồ ngủ thiếp đi.

Tiếng thở trong phòng cuối cùng cũng rơi vào trạng thái bình ổn kéo dài.



Ngọn nến đặt trên giá nến đồng càng cháy càng ngắn, từng giọt sáp trắng tan chảy từ cuối ngọn lửa nhỏ xuống, giống như nước mắt rơi xuống đáy nến, cuối cùng đọng lại trên bề mặt.

Mưa càng lúc càng to.

Trên bệ cửa sổ, một bóng đen chậm rãi bắt đầu di chuyển.

Sau khi che khuất ánh sáng, lan ra trên bàn, dần dần hội tụ hình người.

Len trong mây đen, ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống.

Ở trong cơn mưa tầm tã, hiện lên sắc đỏ ma mị.

Ngu Bắc Châu đứng trong mưa, môi mím chặt, tóc và lưng y ướt đẫm, tóc đen dính vào hồng y, giống như một bức bích họa chán chường yêu diễm.

Thứ y đặt trong lòng vẫn còn khô ráo, không bị nước mưa làm ướt.

Y đã đứng rất lâu, thậm chí không tiếc dùng đến thuật Quy Tức học được từ Quỷ Cốc, không dám tới gần mái hiên. Vì không cử động, lại có tiếng mưa che giấu, nên người trong phòng mới không nghe thấy.

Song cửa sổ không tiếng động bị đẩy ra một khe hở.

Cảm nhận được gió lạnh, ngọn nến trong phòng chập chờn vài cái, sáng tối thất thường.

Cánh tay đưa ra dừng lại một chút, có lẽ là sợ gió làm phiền giấc ngủ của người kia, hoặc có thể là vì những lý do sâu sắc hơn, nó mãi mãi dừng lại.

Sau một thời gian rất dài, rất lâu, mãi đến khi ngọn nến cháy hết, bóng đen trên bàn cuối cùng cũng biến mất.

Khi Tông Lạc mơ hồ nhận ra, mơ màng mở mắt, trên bàn chỉ còn lại một làn khói nhạt sau khi nến tắt.

Ánh trăng cùng với cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, nơi đó khít khao kín kẽ, không một khe hở dư thừa.

Hắn nhìn chằm chằm vào góc cửa sổ, không chắc liệu đây có phải là mơ.