Tâm trạng tốt của Ngu Bắc Châu kéo dài đến ba ngày sau.
Ba ngày sau, khi tình báo đã thu thập đầy đủ, xác định rằng cổng thành tự mở quả thực là ngẫu nhiên chứ không phải ý đồ của Vệ Quốc muốn gài bẫy bắt ba ba trong chậu, quân đội Đại Uyên đã lập tức bắt đầu hành động.
Các tướng lĩnh gần như bao vây toàn bộ hoàng thành.
Ngu Bắc Châu coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ nằm lười trong lều chính, thỉnh thoảng đấm chân bóp vai cho Điện hạ tôn quý, tận dụng mọi cơ hội đích thân ra trận, cung cấp dịch vụ chăm sóc và phục vụ tận tình nhất.
Tông Lạc cũng không có ý định che giấu.
Vào đêm Ngu Bắc Châu bị bệnh, toàn bộ quân doanh đều nhìn thấy hắn lo lắng thế nào, không chỉ quân y, mà còn những người mang nước nóng đến. Sau đó, Ngu Bắc Châu cũng không quay về doanh trại, dứt khoát ra lệnh cho binh lính chuyển tất cả đồ đạc của mình đến lều chính của chủ tướng, dựng một chỗ xử lý quân vụ tạm thời trên tấm da hổ sát bên cạnh bàn, cả ngày quấn lấy Tông Lạc.
Tất nhiên, vì đang ở trong quân doanh, nên đương nhiên phải tuân theo quân kỷ.
Tối hôm đó là do bọn họ không thể kiềm chế được tình cảm của mình, về sau thì tuyệt đối không được. Cùng lắm là mỗi sáng giải quyết cho nhau một chút.
Thế nhưng, vì đã lưỡng tình tương duyệt, nên ngay cả khi không làm gì, bầu không khí giữa hai người vẫn có một sự hòa hợp kỳ lạ. Họ không thể hiện tình cảm đơn giản như những cặp đôi bình thường, mà còn có thêm một chút tâm linh tương thông của kẻ thù truyền kiếp. Tất nhiên, sự quấn quýt vẫn không hề giảm sút.
Tối qua, Ngu Bắc Châu nghiền nát mũi kiếm, nhân lúc sư huynh thất thần, làm sư huynh rên lên nức nở, sau đó y bật cười thành tiếng, đè người xuống đệm vừa liếm vừa hôn.
Quả nhiên đã thỏa mãn tâm nguyện của Tông Lạc, ôm nhau rồi hôn hít, thật sự rất cuốn.
Có thể thấy, từ đó về sau, ôm và hôn đã trở thành chuyện thường ngày.
Người này rất cứng miệng, tuy không nói những lời hoa mỹ, nhưng luôn thực hiện bằng hành động. Tính chiếm hữu của y cũng rất cao, nguy hiểm và điên cuồng, hôn liếm gặm cắn, muốn đóng dấu lên khắp mọi nơi trên người Tông Lạc.
Khi Thái tử đứng lên, y mới hài lòng thưởng thức những vết đỏ ẩn hiện sau mái tóc, giống như một con mèo lớn lười biếng nằm ì trong chăn đệm tràn đầy mùi hương hoan ái, thỉnh thoảng trêu chọc Tông Lạc đến phiền, sau đó mới nắm nhẹ tóc kéo người ta, trao một nụ hôn có lẽ còn vương mùi máu.
Trong bầu không khí gần như yên ổn, quân báo liên tục được gửi về từ tiền tuyến.
Sau khoảng một tuần giao tranh ác liệt, cuối cùng Đại Uyên đã chiếm thế thượng phong.
Kỵ binh liên tục tiến vào bên trong hoàng thành, nhanh chóng áp sát cung điện.
Không biết có bao nhiêu tướng lĩnh Vệ Quốc đã anh dũng hy sinh, cũng có không ít người lâm trận bỏ chạy, chẳng hạn như Thất hoàng tử của Vệ Quốc, trước khi kỵ binh Đại Uyên đánh tới đã sớm đào ngũ, mang theo tài sản cướp đoạt từ dân chúng tích lũy trong nhiều năm, chạy đến vùng man hoang.
"Ngày mai có thể tiến vào thành rồi."
Tông Lạc đứng trước bàn làm việc, nghe tướng lĩnh báo cáo tình hình quân sự.
Đội quân ở tiền tuyến đã bao vây cung điện, Vệ vương tuổi già ngu ngốc sau khi nghe tin hoàng nhi bỏ trốn đã tức giận đến mức thổ huyết. Nghe nói lão đã ủy quyền cho thái giám viết thư đầu hàng, hy vọng Thái tử Đại Uyên có thể nhìn vào sự chủ động, tha cho lão một mạng.
Về việc cổng thành đột nhiên mở ra, Tông Lạc cũng có chút suy đoán.
Hắn nghi là do Diệp Lăng Hàn ở trong hoàng thành giúp đỡ. Nhìn chung toàn bộ Vệ Quốc, bao gồm cả những gián điệp được cài vào trong hoàng thành, chỉ có Diệp Lăng Hàn mới có quyền lực như vậy.
Dù gì đi nữa, cho dù chỉ là hư danh, hắn cũng là Thái tử của Vệ Quốc.
Ngu gia tuy rằng bị Ngu Bắc Châu diệt, nhưng cuối cùng vẫn còn nhân mạch. Hơn nữa, Diệp Lăng Hàn rất căm hận Vệ Quốc, cho dù kiếp này hay kiếp trước, chuyện tự tay diệt quốc chắc chắn là chuyện hắn làm được.
Ngu Bắc Châu từ chối cho ý kiến.
Ngày hôm sau, khi đội quân trước đó đã hoàn toàn kiểm soát cung điện, tin tức truyền về, Tông Lạc mới mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi lều chính.
Bên cạnh hắn, vị Tướng quân áo đỏ khí thế ngất trời đang cưỡi con ngựa đen khác biệt, đeo kiếm Thái A, trước mặt mọi người vui vẻ cười nói: "Điện hạ, xuất phát được rồi chứ?"
Thái tử có thể tiến vào thành, chắc chắn tình hình đã được kiểm soát.
Nhưng việc yêu cầu Bắc Ninh Vương vốn không dễ đối phó làm hộ vệ thân cận, lại là chuyện không ai ngờ tới.
Tông Lạc nhẹ nhàng gật đầu, bước lên ngựa, ngầm chấp nhận hành động này.
Hai người một trước một sau, gần như song hành, phóng ngựa về phía hoàng thành.
Lúc này, hoàng thành Vệ Quốc đang trong trạng thái nặng nề trang nghiêm.
Quân đội Đại Uyên cầm binh khí nặng, canh gác khắp các nẻo đường, bốn cổng thành đều được mở ra, để nghênh đón tiếp đại quân từ hậu phương tiến đến.
Cho dù chiếm đóng quân sự, người gặp xui xẻo cũng chỉ là hoàng tộc quyền quý, dân thường chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, chuyện thay đổi triều đại bên ngoài không liên quan gì nhiều đến họ. Đại Uyên cũng không bắt nạt dân lành vô tội, hai ngày trước Tông Lạc còn ra lệnh, khi đánh chiếm một nửa hoàng thành thì mở kho lương Vệ Quốc, cứu trợ bách tính bình dân vì chiến tranh mà phải trôi dạt.
Cho nên cánh cửa cuối cùng kia, thực ra là do dân chúng Vệ Quốc giúp bọn họ đẩy ra.
Khi bóng dáng màu trắng xuất hiện ở cổng thành chính, tất cả binh lính đều cúi đầu hành lễ.
"Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Từ đầu đường đến cuối đường, tất cả đều là chiến kỳ minh sắc của Đại Uyên.
Trong hoàng cung cách đó không xa, những thành viên hoàng tộc còn sót lại không kịp chạy trốn bị xách đến cửa như những con gà con, trên người bị trói bằng dây thừng, chờ đợi xử lý.
Tông Lạc không thèm liếc nhìn Vệ vương, đi thẳng vào cung điện.
Các quốc gia khác nhau trên đại hoang có phong cách kiến trúc và bố cục trang trí khác nhau.
Chẳng hạn như Đại Uyên, lấy sự trang nghiêm và nặng nề làm chủ đạo, hoàng cung thường có bố cục mở rộng, toát lên vẻ uy quyền nhưng không kém phần thuận mắt. Tỷ như nước Sở đã sớm bị diệt, vua Sở thích múa nhạc, nên đã cho xây dựng cảnh trí cầu nhỏ nước chảy, cực kỳ tao nhã.
Tuy nhiên, hoàng cung Vệ Quốc trước mắt lại là một thái cực khác.
Rường cột chạm trổ, cung điện xa hoa, lầu gác rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Các toà cung màu đỏ thẫm được xếp thành hàng, san sát nối tiếp nhau, trông như một dải lụa. Rèm lọng rủ xuống bên ngoài tẩm cung được làm từ tơ lụa thượng hạng ngàn vàng khó mua. Nghe nói ngày trước nước Vệ đạt được thành tựu bá nghiệp cơ đồ, các nước nhỏ ven biển hàng năm đều phải cống nộp một lượng lớn cho nước Vệ.
Ngay cả những tấm ván gỗ được đặt trong Ngự hoa viên, vài nét vẽ ngẫu hứng trên đó cũng đều là tác phẩm của những danh gia, thuộc hàng độc nhất vô nhị của đại hoang.
Xa hơn nữa, các phi tần và mỹ nhân trong cung cũng được tập hợp lại. Họ đều mặc trang phục cung đình xa hoa lộng lẫy, trên đầu đeo dây chuyền vàng ngọc, lông mày điểm tô xinh đẹp, khuôn mặt tái nhợt tương phản rõ rệt với đôi môi đỏ mọng.
Tông Lạc lắc đầu: "Sống xa hoa lãng phí, khó trách lại rơi vào tình cảnh này."
Các đời Vương trước quả thực hùng tài đại lược, mới có thể đưa Vệ Quốc lên đến vị thế bá chủ các nước. Kết quả lại xuất hiện một kẻ phá gia chi tử, đã tiêu tán hết tài sản tích lũy của tổ tiên, trở thành vua mất nước.
Dưới cửu tuyền, không biết tổ tiên Vệ Quốc tức giận thế nào đây.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên cau mày: "Thái tử của các ngươi đâu?"
Đại thái giám bị binh lính áp giải, run sợ dẫn đường cho Thái tử Đại Uyên, vội vàng nói: "Diệp thái tử, Diệp thái tử, hắn đã tự sát đền tội cách đây mấy ngày rồi!"
— Tự sát đền tội?!
Tông Lạc dừng bước, thần sắc kinh ngạc: "Chuyện này là thế nào?"
Nước Vệ không có gì nổi bật, nhưng công tác tình báo thì luôn luôn tốt. Cũng có thể là họ đã điều tất cả thám tử đến đây để chằm chằm theo dõi, khiến cho lực tác chiến suy giảm.
Ngày trước khi chiến sự xảy ra, trong thành hầu như không truyền ra bất kỳ tin tức gì. Tình báo do Diệp Lăng Hàn đưa tới, Tông Lạc cũng chỉ được biết từ miệng của Tông Thuỵ Thần, người sau còn cố tình giả truyền tin tức.
Hơn nữa, Diệp Lăng Hàn chỉ là một Thái tử hữu danh vô thực của Vệ Quốc, nên tin tức từ tiền tuyến chỉ ghi nhận việc truy quét và tiêu diệt Thất hoàng tử, chứ không hề nhắc đến Diệp Lăng Hàn.
Vì vậy, một chuyện lớn như vậy, Tông Lạc lại hoàn toàn không hay biết.
Đại thái giám không thể ngờ rằng, vị Thái tử Đại Uyên cao quý lại đặc biệt quan tâm đến Diệp Lăng Hàn, người chỉ có chút quyền lực và còn phạm tội phản quốc. Tuy nhiên, điều này không ngăn cản gã nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành, kể hết những chuyện đã xảy ra trước đó.
Khoảng vài tháng trước, Diệp Lăng Hàn từ Đại Uyển trở về.
Có thể tưởng tượng được, tất cả tài nguyên trong nước đều bị Thất hoàng tử nắm giữ, ngay cả Vệ vương cũng chán ghét Diệp Lăng Hàn đến cực điểm dưới sự thêm mắm dặm muối của Sứ thần Vệ Quốc. Vì vậy, sau khi trở về, hắn bị vây quanh bởi một bầy sói, căn bản không thu được chút lợi ích nào.
Tuy nhiên, Diệp Lăng Hàn cũng không phải là người không có thủ đoạn.
Thời còn ở Đại Uyên, dù cùng đường hắn vẫn cố gắng tìm ra lối thoát. Huống chi ở Vệ Quốc, dầu gì đi nữa, Ngu gia vẫn để lại một số bộ hạ cũ. Vì vậy, hắn đã sử dụng những lực lượng này, và đã thành công trong việc lấy được không ít tin tức của nước Vệ trong thời gian ngắn.
Những tin tức này đều được hắn không chút giấu giếm chuyển đến cho Tông Thuỵ Thần, trong đó có cả tin tức về Thần Cơ nỏ.
"Tuy nhiên......cách đây hơn một tuần, khi Diệp thái tử đang đóng ở cổng phía tây, đột nhiên phát cuồng, bất chấp tất cả mở cửa thành. Vì vậy, hắn đã bị bắt vào ngục, cũng không biết vì sao, Đại vương rõ ràng niệm tình nên không ban chết cho hắn, thế nhưng hắn lại tự sát."
Đại thái giám vừa nói vừa chảy mồ hôi: "Trước khi chết hình như còn viết gì đó trên mặt đất, nói là xấu hổ đến chết, không dám gặp mặt."
Tông Lạc sững sờ.
Hắn vô thức quay đầu lại nhìn Ngu Bắc Châu, khẳng định suy đoán trong lòng.
Trước đây, Tông Lạc luôn lo lắng về hai lỗ hỏng mà Thái Vu đã nói, sau khi xác nhận một trong số đó là Tông Thừa Tứ, hắn đã luôn nghĩ, người thứ hai có thể mơ về tiền kiếp là ai.
Hôm nay nhận được tin tức về cái chết của Diệp Lăng Hàn, lúc này hắn mới hiểu ra...... Hóa ra lỗ hỏng thứ hai, chính là vị con tin Vệ Quốc này.
Có lẽ hắn đã mơ thấy mình chính tay hại chết Tông Lạc ở kiếp trước, không chịu nổi đả kích này, chỉ có thể lấy cái chết để chứng tỏ.
Trong lúc nhất thời, Tông Lạc không biết nói gì cho phải.
Thực ra, hắn cũng không trách Diệp Lăng Hàn. Diệp Lăng Hàn của kiếp này và Diệp Lăng Hàn của kiếp trước khác nhau quá lớn. Giống như Ngu Bắc Châu đã nói, dưới ảnh hưởng của khí vận, Diệp Lăng Hàn của kiếp trước giống như một con rối đã được định sẵn số phận. Từ góc độ lý trí mà nói, thực sự không phải là cùng một người.
Còn về việc tại sao lúc trước hắn không tha thứ cho Ngu Bắc Châu... Hắn trộm nhìn nam nhân áo đỏ, nhưng lại bị người ta cong khóe môi bắt được.
Có lẽ chính vì tồn tại tình yêu, nên mới trở nên không thể tha thứ.
Sự tổn thương đến từ bạn bè và người thân, luôn khó tha thứ hơn sự tổn thương đến từ người lạ.
Từ lúc nào không hay, Tông Lạc đã bộc lộ quá nhiều cảm xúc với Ngu Bắc Châu.
Dù lúc ban đầu là hận thù yêu thương hay chán ghét, đều là minh chứng cho việc mắc nợ lẫn nhau.
......
Quá trình tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ.
Trước kẻ thù hùng mạnh, quân vương tuổi già ngu ngốc chỉ muốn bảo toàn mạng sống cho mình. Lão kéo chút hơi tàn, quỳ xuống cầu xin, thậm chí còn thua xa những thần tử đã dứt khoát tự sát.
Hàng thư và ngọc tỷ đều được giao nộp dễ dàng, hoàn toàn đánh dấu cho sự sụp đổ của Vệ Quốc và sự hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Đại Uyên.
Trong lòng Tông Lạc vui mừng cỡ nào, hiển nhiên không cần nhiều lời.
Trận chiến này không chỉ diễn ra đẹp mắt và thắng lợi, con số thương vong không đáng kể, mà ngay cả nghiệt duyên còn sót lại giữa hắn và Ngu Bắc Châu cũng được giải quyết.
Ai có thể ngờ, lúc đến đây, Tông Lạc mang theo tâm trạng bi thương, tức giận, thậm chí còn muốn tổn thương chính mình để triệt để chia tay như lời hắn đã nói với Uyên Đế.
Nhưng mà tâm tình tốt đẹp này cũng không kéo dài được bao lâu.
Đêm hôm đó, một bức thư cấp báo từ hoàng thành truyền đến khiến hắn như rơi xuống hầm băng trong bữa tiệc mừng công bên đống lửa trại.
Chim bồ câu trắng sau một chặng đường mình đầy máu me, cuối cùng đã được con ưng xấu xí ngậm tới.
Mở tờ giấy ra, phía trên là chữ viết của Tiết Ngự Sử, phía dưới là tư ấn.
Bệ hạ đột ngột lâm vào bạo bệnh, Lục hoàng tử tạo phản, xin ngài hãy mau trở về.