Đời trước Tông Lạc không biết đã tới Bùi phủ bao nhiêu lần, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường đi.
Người hầu ở phía trước cầm ô dẫn đường, Tông Lạc xuyên qua tất lụa trắng đã ngâm qua nước Vô Ảnh, mơ hồ nhìn vào trong sân.
Là nơi ở của Thừa tướng một triều, Bùi phủ tuy không lớn, nhưng cũng không đơn giản, huống chi Bùi Khiêm Tuyết lại là một văn nhân phong nhã, đích thân thiết kế toàn bộ phủ Thừa tướng, hành lang cửu khúc, cầu nhỏ ao sen, mái hiên cao vểnh, khóm trúc xanh rì. Không giống hoàng cung lạnh lùng uy nghiêm, mà đẹp như tranh vẽ.
"Công tử, đến rồi."
Trong khi Tông Lạc vẫn còn trầm tư về bức thư Quỷ Cốc và chuyện phiền lòng kiếp trước, người hầu đã dẫn hắn đến một hành lang, thu ô, cung kính đứng sang một bên hầu hạ.
Quả nhiên là chỗ này.
Trước kia, hắn và Bùi Khiêm Tuyết không ít lần đốt hương chỉnh đàn, uống trà đánh cờ tại đây. Về sau xảy ra chiến tranh lạnh, hắn cũng không tới nữa.
Tông Lạc ngẩng đầu đẩy cửa bước vào.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như ngăn cách tiếng mưa bên ngoài.
Lư hương màu tím đặt ở góc tường, hương thơm lạnh lạnh lượn lờ lan toả. Trên bàn không chỉ có một bàn cờ chơi dở, mà còn bày một bình trà mới pha.
Khi gió thổi vào, ngọn lửa lò sưởi đung đưa một chút, mặc kệ bên ngoài bão táp mưa sa, năm tháng nơi này trôi qua rất yên tĩnh.
Nam nhân áo xanh ngồi ngay ngắn trước bàn, mi mục như hoạ, thân như tùng trúc.
Biểu tình của hắn vẫn lãnh đạm như nước, chỉ khi nhìn thấy dải lụa trắng trên mắt bạch y kiếm khách, khuôn mặt lạnh nhạt kia mới bắt đầu dao động, đầu ngón tay khép trong ống tay áo khẽ run.
Ngày đó tại Bách gia yến, bởi vì cách xa nên chỉ thoáng nhìn. Hơn nữa, Bùi Khiêm Tuyết xưa nay thận trọng, giỏi che dấu cảm xúc thật của mình, dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không hề biến sắc. Đợi đến khi vội vàng rời yến tiệc, phái người đi điều tra, mới cảm thấy không thể tin được.
Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng Bùi Khiêm Tuyết còn chưa kịp đắm chìm trong niềm vui bạn thân chưa chết, người hầu đã nhanh chóng truyền đạt tin tức lấy được từ chỗ Cố Tử Nguyên.
Một năm trước, người bị trọng thương được thủ lĩnh Nho gia nhặt được, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vất vả lắm mới từ quỷ môn quan trở về, sau khi tỉnh dậy lại mù loà mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện.
Mù loà mất trí nhớ... Từng chuyện từng chuyện, nghe đến mà giật mình.
"Cố công tử ngồi đi, không cần câu nệ. Trong yến tiệc, ta ngẫu nhiên nhìn thấy phong thái của công tử, cảm thấy rất kinh ngạc, cho nên mới mời công tử nói chuyện."
"Bùi thừa tướng không cần khách khí."
Tông Lạc thuận ý, tiến lên một bước, mò mẫm đi về phía trước.
Bùi Khiêm Tuyết cả kinh, theo bản năng tiến lên đỡ Tông Lạc.
Đến khi định thần lại, hắn mới nhận ra mình đang siết chặt cổ tay hơi lạnh của đối phương.
Vừa sát lại gần, mùi hương dược liệu khiến hắn hoa mắt.
"Xin lỗi, là ta đường đột."
Bùi Khiêm Tuyết miệng nói như vậy, nhưng tay không hề buông lỏng, đôi mắt trong trẻo thấu suốt nhìn thẳng Tông Lạc. Một lúc lâu sau, khi bạch y kiếm khách nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới như lửa đốt buông tay, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn dải lụa trắng kia nữa, rũ mắt không nói gì.
Kể từ lần hai người uống rượu tiễn biệt dưới trăng hai năm trước, hắn đã lâu không gặp Tông Lạc.
Trong đêm trăng tròn soi bóng nước, bọn họ ngồi uống rượu với nhau.
Bạch y Hoàng tử ôn nhu nho nhã, mông lung say rượu ngước mắt lên, ánh mắt tựa như sao mai hừng sáng.
Bùi Khiêm Tuyết ngồi đối diện hắn, không để ý đã bị đoạt chén rượu.
"A Tuyết, rượu lạnh đả thương người."
Tông Lạc mỉm cười, dùng nội lực hâm ấm chén rượu lạnh như băng, khi hắn đưa lại cho Bùi Khiêm Tuyết, nơi hắn chạm vào vẫn còn cảm giác nóng bỏng, lăn xuống cổ họng.
Bùi Khiêm Tuyết tửu lượng rất tốt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình say.
Ai ngờ... Ngay cả lần cuối cũng không thể gặp.
Bùi Khiêm Tuyết vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó. Hắn canh giữ trên đài quan sát, đội gió lạnh chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng chờ được chiến mã nhuốm máu trở về, nhưng thứ hắn nhận được lại là tin tức Tam hoàng tử đã chết.
Mà lúc này, nam nhân mắt quấn lụa trắng, y phục rộng rãi như vậy cũng không che giấu được thân thể gầy gò, đoan chính ngồi ở trước mặt hắn. Cho dù mất đi trí nhớ, hắn vẫn trầm ổn như trước. Những ký ức ảm đạm đã lâu không gặp lập tức trở nên sống động, nhưng mà có thêm hương dược trầm kha, lại nhẹ nhàng thoáng qua như mộng.
Thiên chi kiêu tử, sao lại lưu lạc đến mức này?
Cảm giác như đã qua một đời.
Trong mộng hắn cầm dây dẫn ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, thà chết không theo, cuối cùng tự sát dưới Hàm Cốc Quan.
Sấm sét mưa giông, máu nhuộm đôi môi tái nhợt của hắn, vô cùng diễm lệ mà kinh hoàng.
Hơn một năm nay, Bùi Khiêm Tuyết thường xuyên lặp đi lặp lại giấc mơ này.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng thật lâu sau, tựa hồ muốn đem những tâm tư thầm kín không thể nói lên, giũ ra vài gợn sóng.
Còn có thanh kiếm kia, thanh kiếm Trạm Lư không nên xuất hiện trong tay Tông Lạc.
"Bùi đại nhân?"
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Lúc này Bùi Khiêm Tuyết mới phát hiện ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm vào khóe môi đối phương quá lâu.
Hắn từ trước đến nay luôn lạnh lùng tuân thủ lễ tiết, vốn định tránh đi xin lỗi, lại chợt nghĩ đến, Cẩn Du hiện giờ không thể thấy gì.
Một chút tâm tư nhỏ bé bắt đầu nảy mầm, hắn khẽ giơ tay lên, trong chớp mắt nhìn thấy sự hoảng loạn của đối phương, hắn không dám phất đi sợi tóc kia, vội cúi đầu rót để che giấu.
Nước trà giống như tâm tư của hắn, tràn ra khỏi tách.
"Không cần phải dùng kính ngữ với ta."
Quá khứ không cần, hiện tại không cần, tương lai lại càng không cần thiết.
Bùi Khiêm Tuyết thấp giọng nói: "Ta và Cố công tử vừa thấy đã có duyên, hận không thể cùng sinh cùng tử."
"Nếu như có thể... Gọi ta là A Tuyết, được không?"
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, thì hắn sẵn sàng không tỉnh dậy.
......
"Rào rào rào..."
Bên ngoài vẫn mưa không ngớt, làm lệch tàu chuối lá sen.
Hương thơm trong phòng vẫn thoang thoảng xoay quanh.
"Đã như vậy, ta cũng yên tâm."
Khác với sự ngầm ngầm thăm dò của Tông Thừa Tứ, Bùi Khiêm Tuyết không hỏi hắn vì sao mất trí nhớ, mà chỉ quan tâm tình cảnh của hắn một năm qua, lo lắng bạn cũ mất trí nhớ, hết thảy rất chừng mực.
Suy nghĩ của Tông Lạc dần dần bay xa.
Kiếp trước thời điểm này, hắn và Bùi Khiêm Tuyết vẫn chưa đến mức trở mặt với nhau vì Ngu Bắc Châu. Nói cách khác, họ vẫn là bạn thân ở giai đoạn này.
Công bằng mà nói, ngoại trừ chiến tranh lạnh không thể giải thích được xảy ra sau đó, hắn và Bùi Khiêm Tuyết cũng coi như có chí hướng tương đồng.
Năm ấy Tông Lạc trở về Đại Uyên sau khi xuất môn Quỷ Cốc.
Ngu Bắc Châu là sư đệ của hắn, nhập môn muộn hơn, cho nên Tông Lạc tốt nghiệp sớm hơn y một năm.
Lúc đó Tông Lạc đang hăng hái, nghé con mới sinh không sợ hổ, quyết tâm đối đầu với Ngu Bắc Châu. Sau khi trở về Đại Uyên, hắn định dựa theo trí nhớ trước khi mình xuyên sách, cực lực lôi kéo mấy vị nam phụ, chuẩn bị 'nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng', chiếm lấy tài nguyên tương lai của đối thủ.
Đáng tiếc thời gian có hơi sớm, Diệp Lăng Hàn vẫn là Thái tử êm đẹp ở Vệ Quốc, Công Tôn Du còn đang bái sư học nghệ, Tông Thừa Tứ thì chưa đủ tuổi xuất cung kiến phủ.
Chỉ có Bùi Khiêm Tuyết.
Sự quen biết này cũng không vụ lợi, bởi vì lúc quen biết Tông Lạc, Bùi Khiêm Tuyết vẫn chỉ là một học sinh Pháp gia, còn chưa tham gia Bách gia yến, trở thành khôi thủ tam nghệ danh chấn sau này. Muốn tiếp cận nam phụ, sẽ rất bất tiện nếu trực tiếp tiết lộ danh tính, cho nên lúc đầu bọn họ kỳ thật là dùng thân phận thường dân để kết bạn.
Mãi đến khi kết thúc Bách gia yến, Bùi Khiêm Tuyết nhìn thấy vị Hoàng tử cao quý mặc áo trắng thêu hoa văn vàng ở sau lưng Uyên Đế, mới biết thì ra vị này chính là Tam hoàng tử Đại Uyên làm Chất tử ở Vệ quốc nhiều năm vừa mới trở về.
Bùi Khiêm Tuyết là một thanh quan thật sự, vô cùng lạnh lùng xa cách, vì thực hiện tham vọng tư tưởng của bản thân mà dấn thân vào Đại Uyên, vẻ ngoài lãnh đạm chứa góc cạnh sắc bén. Mặc dù chỉ là một văn nhân, nhưng cũng có mộng bỏ bút tòng quân, ra trận giết địch.
Điều này vừa vặn phù hợp với tâm tình của Tông Lạc lúc ấy.
Hắn sau khi xuyên sách bái sư học võ, luyện được công phu lợi hại, đang nghĩ đến chuyện kiến quốc lập công, xé bỏ kịch bản pháo hôi, phát triển sự nghiệp, sớm ngày thực hiện giấc mộng thiên hạ thái bình. Suy cho cùng, hắn cũng là một người cầu tiến.
Vì thế hai người vừa gặp đã hợp ý nhau.
Hơn nữa Tông Lạc cũng không phải cố ý giấu diếm, Bùi Khiêm Tuyết lại thuận lợi trở thành Thừa tướng, tính ra vẫn là cộng sự, cho nên hợp tình hợp lý tiếp tục làm bạn.
Sau đó Tông Lạc xây dựng thân binh của mình, ra ngoài chinh chiến. Bùi Khiêm Tuyết một bước lên mây, con đường làm quan thênh thang bằng phẳng. Cơ hội gặp gỡ ngày càng ít hơn, nhưng không ảnh hưởng đến giao tình của họ. Bùi Khiêm Tuyết không có bạn thân nào khác ở trong triều, thường xuyên bị nói là người của phe Tam hoàng tử.
Có được bạn tốt như Bùi Khiêm Tuyết, quả thực đã cổ vũ cho Tông Lạc rất nhiều.
Nhưng Tông Lạc không ngờ, sau khi Ngu Bắc Châu về triều, Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của hào quang vạn người mê. Hắn cùng nam chính càng lúc càng gần, đẩy mối giao tình với Tông Lạc đi đến tình trạng không còn gì để nói.
Đến tận bây giờ, Tông Lạc vẫn còn nhớ rõ.
Sau Vu tế đại điển, không hiểu sao hắn lại bị Uyên Đế thu hồi binh quyền, giam lỏng trong phủ Hoàng tử.
Mặc dù đã ngầm chiến tranh lạnh với Bùi Khiêm Tuyết, nhưng Tông Lạc cũng thử đi tìm vị tâm phúc nổi tiếng của Uyên Đế, đáng tiếc hết thảy đều giống như đá chìm biển rộng.
Hắn quỳ trước cung Uyên Đế một ngày một đêm, hừng đông nhận được thánh chỉ.
Về sau nghe Tiết Ngự Sử nói, Uyên Đế quyết định phái hắn ra biên ải là đã tiếp thu đề nghị của Bùi thừa tướng.
Đây cũng là lý do vì sao Tông Lạc sau đó không cố gắng lôi kéo các nam phụ khác, bởi vì hoàn toàn không có tác dụng.
Sau khi rời khỏi gian phòng, vẻ mặt Tông Lạc vẫn bình thản như trước.
Tạm biệt người bạn thân kiếp trước này, hắn nghĩ mình sẽ ít nhiều khổ sở.
Nhưng có thể là do kiếp trước chết thảm, hoặc là tích đủ thất vọng, cho nên bây giờ Tông Lạc không có bi thương như hắn tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
May mà hắn cũng không che giấu bất cứ điều gì. Tứ hoàng tử biết, lập tức Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử cũng sẽ biết, sớm muộn mấy ngày mà thôi.
Bùi Khiêm Tuyết đã biết, vậy thì không lâu nữa, Tông Lạc sẽ trực tiếp đối mặt với Uyên Đế.
Vấn đề là Tông Lạc không biết Bùi Khiêm Tuyết rốt cuộc đang nghĩ gì. Theo lý mà nói, nếu đã xác nhận thân phận của hắn, Bùi Khiêm Tuyết hẳn là nên bẩm báo ngay cho Uyên Đế.
Cho dù Uyên Đế không coi trọng hắn, người chết sống lại, ông cũng nên triệu hắn đến hỏi thăm một chút.
Trừ phi Bùi Khiêm Tuyết chưa từng nói chuyện này với Uyên Đế.
Rõ ràng vừa nãy trò chuyện với nhau, Bùi Khiêm Tuyết có nói trước khi hắn mất trí nhớ, hai người là bạn tốt, chỉ là không nói thẳng ra thân phận của hắn. Nhìn dáng vẻ đó không giống chuẩn bị lừa hắn, vậy vì sao không bẩm báo cho Uyên Đế?
"Vừa hay ta cũng muốn ra ngoài. Bên ngoài mưa to, ta tiễn công tử một đoạn."
Ở phía sau hắn, Thừa tướng thanh y cầm lấy chiếc ô từ tay người hầu bên cạnh, vô cùng tự nhiên mở ra.
Người hầu kinh ngạc mở to hai mắt.
Hắn là hạ nhân mới tới của Tướng phủ, chưa bao giờ thấy Thừa tướng đối đãi với ai ân cần như vậy.
Bình thường, cho dù là Tam công, nhiều lắm cũng chỉ đưa đến cửa, người nên chờ vẫn phải chờ.
Chỉ có vị Cố công tử này, chẳng những tự mình phái xe ngựa tới đón, còn đưa đến tận cửa, quả thật giống như đãi ngộ thần tiên.
Tông Lạc mỉm cười: "Vậy thì đa tạ A Tuyết."
Mưa đổ mông lung, gương mặt nam nhân bên cạnh kiếm khách áo trắng giống như ngắm hoa trong sương mù.
Hắn thật sự đang đứng ở đây, dưới tán ô này.
Khóe miệng nghiêm nghị của Bùi Khiêm Tuyết cũng giãn ra một chút.
Bất kể mất trí nhớ hay mù lòa, vẫn luôn có cách.
Miễn là... người vẫn còn đó.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt cán ô, nhẹ nhàng nói: "Ngươi và ta không cần cảm tạ."
Tông Lạc dừng một chút, cười nói: "Xem ra ta và A Tuyết từng là bằng hữu rất tốt."
Xa hơn một chút, dưới mái hiên Đại vu từ nổi lên một quầng đỏ rực.
Mưa dần dần nhỏ đi, bầu trời xám xịt bắt đầu quang đãng, chim ưng chống chọi với giông bão dường như mệt mỏi, đáp xuống trên vai người nọ, khẽ mổ lông mình.
Ngu Bắc Châu đứng ở trước cửa Vu từ, nửa khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác quỷ dị giương nanh múa vuốt.
Nghe được âm thanh, y quay đầu lại, ánh mắt quét qua chiếc ô hai người che chung, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc không biết đang vui hay giận.
"Bùi đại nhân, chuyện gì cũng phải có trước có sau."
Ngu Bắc Châu bày ra dáng vẻ lười biếng, khuôn mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm.
"Cố tiên sinh là người ta nhìn trúng trước, hoành đao đoạt ái* không ổn lắm đâu."
—-----
Chú thích:
*Hoành đao đoạt ái: (cầm ngang đao đoạt ái tình) chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác; hoặc là đoạt lấy vật yêu thích của người khác.