Rời khỏi khe núi, Tô Tử chết sống thế nào cũng không chịu để Mộc Tĩnh cõng, Mộc Tĩnh không có cách đành phải bẻ cành cây làm gậy cho hắn.
Nhìn Tô Tử gian nan chống gậy bước đi, Mộc Tĩnh trong lòng đều mềm nhũn, muốn tới dìu hắn, nói, “Hay là để ta cõng đi.”
“Ta có thể tự đi, ngươi mau trốn đi.” Tô Tử lạnh lùng đáp lại.
Mộc Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai, đi theo phía sau, “Ta nói rồi, mấy ngày tới ta sẽ không rời khỏi ngươi.”
Tô Tử hơi xoay người lại, “Mộc Tĩnh, ta nói lại lần chót, đây là cơ hội đào tẩu cuối cùng của ngươi.”
“Ta biết. Bất quá, ta cũng không định đào tẩu.” Mộc Tĩnh da mặt dày nhếch miệng cười, “Dù sao ngươi chấp nhất như vậy, ta trốn thế nào cũng không thoát.”
Tô Tử rốt cuộc quay lại nhìn hắn, nhìn nụ cười tươi của Mộc Tĩnh mà nhíu mày, “Nhưng ít ra ngươi sẽ không chết sớm như vậy.”
Tô Tử hổn hển trả lời, “Không cần giả ngu! Bây giờ ngươi đào tẩu còn có thể sống một thời gian ngắn. Cho dù ta không buông tha nhiệm vụ nhưng không có nghĩa ngươi trốn không thoát!”
Mộc Tĩnh gật đầu, “Ngươi nói rất đúng. Bất quá ta vẫn tính nếu ngươi vẫn chưa bình phục thì ta sẽ không bỏ đi.”
“Ngươi chính là muốn tự chôn thân!” Tô Tử không rõ tại sao lại tức giận như vậy.
Mộc Tĩnh nghe xong, khuôn mặt phiếm ra ý cười, hay tay chắp trước ngực giả bộ đáng thương nói, “Tô Tử, làm ơn, để ta sống lâu một chút, ngươi phải lâu lâu khỏe lại nha.”
Tô Tử hoàn toàn nhìn ra người này rất vô lại. Vì thế hung hăng nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mau khỏe lại, sau đó sẽ tùy tiện xử lý ngươi.”
“Tô Tử, ngươi thật lạnh nhạt.” Mộc Tĩnh vẻ mặt đau khổ, bước tới bên cạnh, “Rõ ràng lúc nãy còn luyến tiếc, không muốn ta chết sớm.”
Tô Tử trừng mắt, “Ai luyến tiếc! Mộc Tĩnh, ngươi đừng có được đằng chân mà lên đằng đầu!”
“Vậy để ta giúp ngươi đi.” Mộc Tĩnh vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn. “Đi thôi.”
Tô Tử cào tay hắn bảo hắn bỏ ra, nhưng lại bị hắn nắm lấy. Mộc Tĩnh đột nhiên tiến sát tới uy hiếp, “Nếu không bỏ ra ta sẽ ôm ngươi vào thôn trang.”
Tô Tử càng mở to mắt, “Ngươi dám!”
“Đừng tưởng mắt bự là giỏi.” Mộc Tĩnh thấy Tô Tử mở to mắt nhìn rất thú vị, vì thế hung ác nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta ăn hiếp ngươi bây giờ rất dễ vì ngươi đang bị thương không có lực phản kháng, cho nên ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tô Tử tức giận thiếu chút nữa làm nội tức hỗn loạn, nếu đây là thủ đoạn làm cho hắn chậm khỏe lại, như vậy thì không thể nghi ngờ là sẽ thành công. Hắn đành phải không cam lòng buông tay ra để người kia vịn thắt lưng mình.
“Thế có phải được không.” Mộc Tĩnh mỉm cười, đột nhiên lại nói, “Gần đây ta phát hiện ra, tròng mắt của ngươi so với người bình thường đều trong hơn, lông mi cũng dài, nhìn rất được…”
Tô Tử nhanh chóng đẩy mặt Mộc Tĩnh ra, cho dù có khăn che mặt nhưng nó vẫn không che được khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
Bộ dáng này so với kiểu lạnh như băng tương phản rất lớn, trong lòng Mộc Tĩnh hơi căng thẳng cảm thấy ngứa ngứa. Không khỏi cao hứng huýt sáo, ngữ khí vui vẻ nói, “Chúng ta đi thôi, Tiểu Tô Tử.”
Tô Tử nghe vậy lập tức giận sôi lên.
Sau khi tới thôn làng trời cũng đã tối đen, hai người ở nhờ một nhà nông hộ. Ngày hôm sau, Mộc Tĩnh ra ngoài hỏi thăm người trong thôn, hắn biết được phải vượt qua con sông kế bên mới có thể đến thị trấn phụ cận. Vì thế Mộc Tĩnh quyết định ở đây vài ngày cho Tô Tử dưỡng thương, chờ một hai ngày gì đó rồi đi.
Qua mấy ngày dưỡng thương, Tô Tử đã không cần người khác dìu, nhưng Mộc Tĩnh vẫn như con chó bám sát theo đuôi. Tô Tử cũng lười đuổi, dù sao hắn có nói cái gì thì Mộc Tĩnh vẫn vô lại vui đùa, kết quả chỉ làm hắn thêm bực mình mà thôi.
Nếu Tô Tử không phản ứng, Mộc Tĩnh cũng khó không tới chủ động tìm hắn. Mộc Tĩnh vốn là người ham cùng Tô Tử nói chuyện, không cần giả bộ đứng đắn khách sáo cũng không cần cố kỵ có người bên cạnh, chỉ cần im lặng hai người, loại thoải mái này Mộc Tĩnh không muốn rời xa, lại càng không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Mộc gia, ngược lại hắn còn rất thư sướng.
Hai người tới thôn cách vách, phát hiện nơi này rất náo nhiệt, trừ bỏ những người trong thôn còn có rất nhiều người từ trấn kế bên tới. Phiên chợ bắt đầu hoạt động, nhao nhao ồn ào. Hai người có chút nhàn nhã bước đi, hai mắt Mộc Tĩnh đột nhiên sáng lên, túm lấy Tô Tử kéo tới một gian hàng. Bởi vì Mộc Tĩnh không thể chịu nổi cái bộ dạng thê thảm của mình sau rơi xuống khe núi, cho nên đã kéo Tô Tử đi mua quần áo mới.
Tô Tử bị bắt thay một bộ trường bào màu xanh, sát khí cũng giảm đi vài phần, rất xinh đẹp nho nhã. Nhưng khăn che mặt lại làm người ta chú ý cho nên phải đội thêm cái nón. Còn Mộc Tĩnh thì thay một bộ hắc y, mặc dù so với bộ trước mộc mạc hơn nhiều, nhưng bộ này lại pha chút hoạt bát.
Mộc Tĩnh bước tới bước lui trước mặt Tô Tử, một bộ dáng trầm ổn, thanh thanh yết hầu hỏi, “Thế nào?”
Trước đây Tô Tử cho rằng người kia là một đại thiếu gia ổn trọng, biết rõ đạo lý, xứng với tên thực, nhưng bây giờ Tô Tử chỉ thấy hắn là một con quỷ cợt nhã thích đùa giỡn. Vì thế thanh cổ họng, nhìn người kia, dội lên một gáo nước lã, “Đừng giả bộ, ta sắp ói hết cơm rồi.”
Mộc Tĩnh nghe xong cũng cất tiếng cười to, “Tô Tử, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi nói đùa đó.”
Tô Tử hiển nhiên cảm thấy có chút hoảng, “Kỳ lạ, ngươi nói được thì sao ta lại không.”
“Ta cũng đâu nói là không thể.” Mộc Tĩnh cười cười cúi đầu tiến sát tới mặt hắn, “Không bằng nói, ta cảm thấy vui lắm, không cần luôn luôn làm mặt lạnh, ta cũng hy vọng ngươi nói giỡn nhiều hơn, thậm chí là cười với ta.”
Khuôn mặt tươi cười gần ngay trước mắt, Tô Tử nghiêng đầu, “Nhàm chán.”
“Ta bây giờ cũng chán tới sắp dài cổ rồi.” Mộc Tĩnh lắc lắc thắt lưng, thuận thế khoát tay lên vai Tô Tử, “Đi, chúng ta đi uống trà.”
Tô Tử trừng mắt, cảm giác ấm áp mềm mại dưới lòng bàn tay làm hắn ra sức giãy dụa, “Buông ra!”
Mộc Tĩnh nắm chặt tay hắn, “Cũng đâu phải là tiểu cô nương, nắm tay thôi làm gì ghê vậy.” (Hai thằng đàn ông nắm tay mới là chuyện bị người ta dòm đó cha nội ~)
“Ngươi!” Tô Tử biết mình nói không lại, tay càng bị nắm chặt thì tim cũng đập càng nhanh.
“Ngươi nhìn đi trên đường không phải cũng có người nắm tay sao?” Mộc Tĩnh nói xong còn vươn tay chỉ một cặp.
“Đó là con gái!” Tô Tử tức giận quát.
Mộc Tĩnh gật đầu, “Ngươi gọi ta là phụ thân cũng được, ta cũng không ngại.”
Tô Tử đột nhiên không nói gì, cúi đầu nhìn mặt đất giống như muốn đào lỗ bằng mắt. Thẳng đến khi Mộc Tĩnh cảm thấy không đúng lắm, tiến sát vào mới thấy khóe mắt hắn đỏ lên, lúc này mới cảm giác mình hơi lố, liền nhẹ giọng áy náy nói, “Tô Tử, ta xin lỗi. Đừng giận mà.”
Qua thật lâu, Tô Tử rốt cuộc mở miệng, “Ngươi có phải cảm thấy ăn hiếp ta rất thú vị?”
Mộc Tĩnh nói, “Đúng vậy a.” sau đó cười làm lành, “Ta sai rồi.”