Tô Tử bước tới trước mặt hai sư huynh, thấp giọng nói, “Thỉnh hai sư huynh về nói với sư phụ, đệ chủ động thả mục tiêu đi. Nhưng hãy cho đệ chút thời gian, đệ sẽ về nhận tội.”
Nhị sư huynh vứt đi con dao, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, “Đệ lựa chọn bỏ nhiệm vụ, làm nhiệm vụ lần này thất bại, Hai ta cũng vô pháp ra tay. Đệ làm thế là muốn bảo vệ hắn sao?”
Tô Tử không trả lời nhưng trầm mặc chính là đáp án rõ ràng nhất.
“Đệ suy nghĩ kĩ chưa?” Đại sư huynh nói.
Tô Tử gật đầu, không hề có chút do dự.
“Huynh hiểu, hai huynh sẽ chuyển lời cho sư phụ giùm đệ.” Đại sư huynh khẽ thở dài.
Sau đó hai người liền biến mất trong bóng đêm.
Tô Tử xin chút thời gian không phải là sợ hãi sự trừng phạt, hắn chỉ muốn xác minh xem Mộc Tĩnh đã an toàn hay chưa, muốn tới nhìn hắn một chút.
Ngay tại lúc Mộc Tĩnh thất vọng không tìm thấy Tô Tử, chính lúc đó Tô Tử đang nấp ở một nơi bí mật nhìn hắn. Thẳng đến khi nhìn thấy Mộc Tĩnh, Tô Tử lại nhớ tới Mộc gia, tựa hồ hết thảy nhớ tới trước khi bọn họ gặp nhau một ngày. Mộc Tĩnh lại là tên đại thiếu gia trầm ổn biết rõ đạo lý, nhưng tươi cươi ờ cùng Tô Tử thì không thấy đâu.
Âm thầm quan sát không thấy Mộc gia phái người tới ám sát, Tô Tử rốt cuộc cũng an tâm, lặng yên không một tiếng động rời đi cuối cùng nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.
Trước khi Mộc Tĩnh hôn mê, Tô Tử có nói một câu, có thể cả đời cũng vô pháp nhắc lại.
— Mộc Tĩnh, ta thích ngươi.
Trên đường trở về, Tô Tử cố ý đi qua dòng sông mà hai người từng đi. Vẫn là ban đêm, hàng cây hai bên bờ đã nở hoa. Ngày đó Mộc Tĩnh bị rớt xuống sông, Tô Tử lên bờ trước, sau đó Mộc Tĩnh cả người ướt sũng bơi vào bờ, mệt đến thở không ra hơi. Bộ dáng chật vật của người kia làm hắn cười tới gập thắt lưng, trực tiếp ngồi xổm xuống đất mà cười. Mộc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi đánh về phía hắn, Tô Tử nhẹ nhàng tránh né, làm hắn lăn xuống bùn, Tô Tử cười thiếu chút nữa lăn ra đất. Lúc đó Mộc Tĩnh sững sờ, sau đó cũng cất tiếng cười to.
Nhớ lại cảnh này, Tô Tử ngồi xổm xuống nhìn mặt nước, bên miệng nhẹ nhàng vươn nụ cười, thấp giọng nói, “Quả nhiên, tên thích cười đó rất ngu ngốc.”
Nhưng mà sau này cũng sẽ không thể nghe thấy ai gọi tên mình ôn nhu như hắn nữa.
Hẹn gặp lại, Mộc Tĩnh.
Tô Tử đứng lên, kiên định xoay người, ly khai.
Sau khi trở về, Tô Tử vẫn luôn quỳ ngoài cửa, đợi sư phụ xử phạt. Hai sư huynh thay phiên nhau cầu xin, trên mặt sư phụ lại không có chút biến hóa nào.
Sư phụ nhìn Tô Tử, lạnh nhạt nói, “Sinh ra tình cảm với mục tiêu, chứng tỏ ngươi chẳng có tư cách làm thích khách!”
“Con nguyện ý nhận tất cả hình phạt.” Tô Tử lạnh nhạt nói.
“Ngươi vốn nên bị hình phạt nặng nhất, nhưng mà.” Sư phụ dừng một chút, hai vị sư huynh lộ ra thần tình vui mừng, sư phụ nói tiếp, “Người ủy thác đã hủy bỏ nhiệm vụ.”
Tô Tử cả kinh nhưng cũng lập tức tiêu tan, Mộc Tĩnh rốt cuộc cũng không phải mục tiêu của hắn.
“Không làm tròn bổn phận, phạt ngươi bế môn tư quá (Nghiền ngẫm suy nghĩ).” Sư phụ trách cứ, ngữ khí cũng mềm đi, thở dài nói, “Có thể ngươi không thích hợp làm thích khách, trong khoảng thời gian bế môn hảo hảo suy nghĩ lại, nếu từ bỏ, sư phụ cũng không làm khó ngươi.”
“Đa tạ sư phụ.” Tô Tử thấp giọng trả lời.
Nửa năm sau, Tô Tử bước ra khỏi phòng. Hắn cuối cùng lựa chọn từ bỏ thân phận thích khách, trên mặt cũng không che khăn nữa.
Sau khi rời khỏi, hắn mới phát hiện thiên hạ to lớn không có chỗ để đi, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhớ tới thị trấn lần đó hai người ở. Nửa năm, có đủ làm cho người ta quên đi hắn? Hắn chỉ biết chẳng những bản thân không thể quên, ngược lại càng ngày càng khắc sâu vào trí nhớ — người nọ khi cười rất đẹp, gọi tên hắn cũng rất ôn nhu.
Lúc chạng vạng, hắn bước tới bờ sông, ở đó chỉ còn người lái đò, cho thuê không phải thuyền mà là bè trúc. Không nghĩ tới qua nửa năm, người lái đò đã biết kinh doanh buôn bán. Tô Tử mỉm cười, nghĩ thầm, nếu Mộc Tĩnh biết, nhất định sẽ đắc ý đ khoe.
“Xin hỏi, tới bờ bên kia tốn bao nhiêu bạc?” Tô Tử hỏi.
Người lái đò đội nón, lại cúi đầu nên không thấy rõ dung mạo, giơ tay đưa ba ngón.
Tô Tử đưa ba đồng, người lái đò lắc đầu. Tô Tử kinh ngạc, chẳng lẽ là ba mươi? Thật đúng là lòng dạ hiểm ác. Tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn lười so đo, móc tiền ra thanh toán. Người lái đò lúc này mới sảng khoái nhận lấy.
Có người chèo bè, Tô Tử bớt lo không ít, hắn ngồi xếp bằng nhìn bầu trời tới xuất thần.
Qua một lúc, người lái đò cũng ngồi xuống bên cạnh.
Tô Tử nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Ngươi lấy của ta ba mươi đồng, chẳng lẽ không chịu chèo bè sao?”
Người lái đò lắc đầu, không biết hối cãi, ngược lại còn nằm xuống, gác tay lên, nằm ngủ.
Tô Tử nhất thời sinh khí, “Ngươi đừng có quá phận!”
Thấy đối phương không phản ứng, Tô Tử vươn tay đánh bay đi cái nón, vừa muốn trách cứ vài tiếng lại thấy gương mặt tươi cười của ai kia, khuôn mặt tươi cười mà trong lòng hắn đã niệm vô sô lần.
“Vị tiểu huynh đệ này, hình như rất tức giận a.” Người nọ nhếch miệng cười nói.
“Mộc Tĩnh!” Tô Tử đánh tới một quyền, đem toàn bộ nhớ nhung lưu luyến phát tiết ra, “Ngươi lại đùa ta! Cái gì người lái đò, cái gì ba mươi…”
Đột nhiên bị ôm vào trong ngực, mùi hương hắn ngày đêm khao khát, lồng ngực ấm áp, Tô Tử không giận nữa, tay không bị khống chế ôm chặt lấy người kia. Vùi đầu vào ngực đối phương, hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi.
Mộc Tĩnh ôm hắn rất chặt, thấp giọng nói, “Ta đâu có nói ta là người lái đò, ta giơ ba ngón tay nghĩa là ‘không cần tiền’. Ngươi đưa ta ba đồng, ta lắc đầu ý bảo không lấy, ai biết ngươi lại hào phóng đưa ta ba mươi đồng, nếu ta không lấy ngươi lại móc ra ba trăm thì sao.” Nói đến đây Mộc Tĩnh nhịn không được bật cười, Tô Tử ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
“Vậy ngươi giả vờ giả vịt làm gì, chả nói tiếng nào hết.” Tô Tử nhỏ giọng nói thầm.
Mộc Tĩnh dương dương tự đắc nói, “Được rồi, kỳ thật là ta muốn trêu ngươi, ai da… Đừng có đánh, nghe ta nói hết đã.” Mộc Tĩnh bắt lấy nắm tay của Tô Tử, cúi đầu nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi có biết ta ở đây chờ ngươi bao lâu rồi không, nửa năm rồi đó. Ai ở đây cũng biết có một thằng ngốc, mỗi ngày đều chống bè trúc bên bờ sông nhưng không làm việc, chính là ngây ngốc chờ người trong lòng tới qua sông. Ta chờ ngươi lâu như vậy, thật vất vả mới đợi được, ngươi phải cho ta ăn hiếp một chút chứ.” Mộc Tĩnh dựa sát vào thấp giọng nói, “Bây giờ đừng đi nữa, Tô Tử…”
Trong lòng nhịn không được cảm thấy rung động, Tô Tử nhắm mắt lại cảm nhận đôi môi nồng cháy của người kia, không phải chuồn chuồn lướt vướng khăn che mặt như lần trước, mà là nhiệt liệt hôn sâu đến sắp cạn hô hấp.
Mộc Tĩnh thở dài vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói, “Tô Tử, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn hoàn hảo hơn. Lần trước ngươi đánh ta ngất xỉu, ta chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, bây giờ rốt cuộc cũng có thể cẩn thận quan sát.”
Tô Tử đỏ mặt, cúi đầu.
Mộc Tĩnh nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, để hắn nhìn mình, “Sau khi ngươi rời đi, ta biết ta không thể trốn tránh. Ta lại nhớ tới Mộc gia, ta đi tìm nhị nương nói hết mọi chuyện, ta nói ta có thể buông tha sản nghiệp của Mộc gia, điều kiện chính là nàng phải hủy bỏ nhiệm vụ.” Ngữ khí Mộc Tĩnh bình tĩnh, tựa hồ không còn gì với gia đình kia.
“Bây giờ ta không còn là mục tiêu của ngươi, như vậy ngươi sẽ không khó xử nữa. Tô Tử, ta thích ngươi, ở cùng ta đi. Gia nghiệp, địa vị không phải thứ ta muốn, thứ ta muốn chỉ có ngươi, chỉ cần có ngươi là đủ.”
Được câu trả lời thuyết phục, Mộc Tĩnh cười rất vui vẻ, giống như có được một thứ trân quý huơ tay múa chân vui sướng, “Ta bây giờ tuyên bố, Tô Tử về sau chỉ thuộc về Mộc Tĩnh ta mà thôi!”
“Ngu ngốc.” Tô Tử nhanh chóng bịt miệng Mộc Tĩnh lại, mở to mắt nói, “Không cần la to như vậy!”
Mộc Tĩnh chớp mắt vài cái, kéo tay Tô Tử xuống, “Được rồi, mắt ngươi to, ta nghe lời ngươi.”
“Lại đùa ta.” Trên mặt Tô Tử phiếm ra ý cười, loan cả khuôn mặt.
“Tô Tử, lần trước đánh ta té xỉu, ngươi đã nói gì vậy?” Mộc Tĩnh hỏi.
Tô Tử nghiêng đầu, con ngươi long lanh, nói, “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Mộc Tĩnh nhéo mặt hắn, ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, nói, “Tô Tử của ta từ khi nào đã giảo hoạt như vậy!”
Tô Tử nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên bật cười, híp mắt nói, “Hình như ta nói — Mộc Tĩnh là một người tốt!”
Mộc Tĩnh sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, “Đúng là ta đã phá hỏng ngươi.”
Hắn vỗ vỗ mặt Tô Tử, mũi đối mũi, thật sâu mỉm cười, “Tô Tử, chúng ta còn một con đường rất dài phải đi, ta sẽ từ từ chờ ngươi nói.”
“Mộc Tĩnh…” Tô Tử nhẹ giọng gọi tên hắn.
Những ngày sau đó chúng ta thực sự có một khoảng thời gian rất dài, không có giả dối, không có ràng buộc, có thể tự do tự tại chèo bè qua sông, hợp tấu… Có thể cho nhau tình yêu thương tràn đầy.
…
Mộc Tĩnh cùng Tô Tử sau khi dạo chơi xung quanh liền quyết định ở lại thị trấn lúc trước hai người từng ở. Nơi này mặc dù không lớn, nhưng rất yên bình. Hai người dần dần quen với cuộc sống ở đây, hòa hợp với cư dân xung quanh. Mà hai vị sư huynh của Tô Tử sẽ thừa dịp đi làm nhiệm vụ tới ghé thăm.
Lúc hai vị sư huynh tháo xuống khăn che mặt, Mộc Tĩnh thật sự bị kinh hách, hắn không nghĩ đây là anh em sinh đôi. Mà lúc Tô Tử nói cho hắn nghe thì hắn càng sợ hơn, vì hai người kia không phải anh em ruột.
Trên đời này sao có thể tồn tại hai người giống nhau như đúc mà không có quan hệ huyết thống? Tô Tử giải thích rất đơn giản — Nhị sư huynh là cao thủ dịch dung. Tuy nói sẽ thay đổi khuôn mặt liên tục nhưng nhị sư huynh lại thường xuyên đổi thành mặt đại sư huynh. Tô Tử có hỏi nguyên nhân. Nhị sư huynh chỉ đáp bởi vì thích thế. Tô Tử hỏi, tại vì thích khuôn mặt của đại sư huynh sao. Nhị sư huynh lúc ấy bí hiểm nở nụ cười: “Chờ võ công của đệ cao hơn huynh đi rồi huynh nói cho nghe.” Đáng tiếc Tô Tử chưa từng đánh bại nhị sư huynh nên cũng không có cơ hội biết được đáp án.