người ta còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, còn rất căm ghét anh.” “Anh nói xem, anh có điểm nào so được với
Phó Quân Thâm? Mặt mũi không bằng, quyền thế cũng kém xa.
Chậc chậc, Giang Mạc Viễn, anh đúng là…” Còn
chưa nói dứt lời, Giang Mạc Viễn đã tiến lên, giơ tay túm lấy tóc Tô Nguyễn, trực tiếp ẩn đầu cô ta vào tường: “Câm
ngay cái mồm cô lại!” Đầu Tô Nguyễn đập cốp vào tường, hai mắt nổ đom đóm.
Tô Nguyễn không ngờ Giang Mạc
Viễn lại ra tay đánh cô ta, cô ta hét toáng lên, liều mạng vùng vẫy: “Bố! Bố ơi, cứu con!”
Tô Lương Huy đang nói chuyện với Diệp Tổ Hà trong phòng sách nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng chạy xuống, sắc
mặt tức khắc thay đổi: “Giang Mạc Viễn, buông Tiểu Nguyễn ra ngay!” Giang Mạc Viễn lạnh lùng nhìn Tô Nguyễn
một cái, đoạn buông tay: “Đừng để tôi nghe được những lời đó một lần nữa.”
Tô Nguyễn ngã xuống đất, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Được rồi.” Diệp Tổ Hà cũng đi từ trên lầu xuống, thản nhiên lên tiếng: “Bây giờ nó là vợ con, nếu để người ngoài
nhìn thấy lại to chuyện đấy.” “Tiểu Nguyễn, đừng tức giận.” Tô Lương Huy khuyên can: “Chuyện quan trọng nhất
bây giờ là giải quyết vấn đề, các con phải cùng tiến cùng lùi.”
Tộ Nguyễn vẫn đang khóc nức nở, không trả lời.
“Ông cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy.” Diệp Tổ Hà lần chuỗi tràng hạt, nhìn về phía Tô Lương Huy: “Tôi cần
tiền vốn để quay vòng, nếu không thì không thể thu mua cổ phiếu nhỏ lẻ.”
Nghe vậy, Tô Lương Huy khẽ nhíu mày.
Ông ta còn một ít tiền nhưng ông ta không muốn lấy ra.
Nhưng nếu không làm vậy, Giang Mạc Viễn sẽ không thể nào trở lại vị trí CEO một lần nữa.
Thế nên cuối cùng, Tô Lương Huy vẫn xuôi theo: “Được, tôi sẽ chuyển tiền qua cho bà.”
Sau khi nhận được ba mươi triệu Tô Lương Huy chuyển tới, cuối cùng Diệp Tổ Hà cũng nở một nụ cười.
Lúc bà ta
đang định đi lên lầu thì cửa nhà lại bị đạp mạnh ra.
Người đi vào là mười mấy cổ đông cùng Giang Hòa Bình và Giang Trình Quân.
Đi sau bọn họ còn có một đám truyền thông mang theo máy quay phim, “Các người làm gì vậy?” Sắc mặt Diệp Tổ Hà sa sầm: “Năm đó lão gia đã để lại cái nhà này cho tôi, các người
không có quyền vào đây, mời các người ra ngoài cho.”
Giang Hòa Bình và Giang Trình Quân là con ruột của ông cụ Giang thì đã sao?
Chẳng phải cũng là có nhà mà không thể về ư?
“Đi ra ngoài? Diệp Tổ Hà, bà to gan thật đấy!” Lão cổ đông giơ tập tài liệu trong tay lên, ném thẳng về phía Diệp Tổ Hà: “Bà nhìn xem bà đã làm gì đi!” Đoạn ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mạc Viễn, cười nhạt: “Giang Mạc Viễn, cậu không phải giọt m.á.u của lão gia, cho các người mười phút thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ Giang ngay!”
“Tách tách tách…” Đây là tiếng màn trập đóng mở.
Những tiếng tách tách thi nhau vang lên, các phóng viên bắt đầu chụp ảnh ghi hình liên tục.