Không biết có liên quan gì đến đám người bắt cóc Hickman lần trước không.
“Ừ, khá lắm.” Phó Quân Thâm điềm nhiên nói: “Điều tra tiếp đi, bọn chúng chưa từ bỏ ý đồ đâu.” “Được được
được, tôi thành người làm thuê riêng của cậu rồi mà.” Giọng điệu Tần Linh Yển rất khó chịu: “Nhớ phải gửi mì gói
cho tôi đấy.”
Anh ta nhẫn nhịn đã quen, ngoài miệng chỉ oán trách vài câu thế thôi chứ thực ra Phó Quân Thâm cũng đã giúp
anh ta không ít việc.
Tần Linh Yến kết thúc cuộc nói chuyện video, vui vẻ ăn hết hộp mì ăn liền.
Cố Diệp Phi
Xong xuôi, anh ta mở Weibo, gõ ba chữ “Tần Linh Du” vào thanh tìm kiếm.
Ngoài ăn mì gói thì đây chính là sở thích thứ hai của Tần Linh Yến, đó là xem em gái anh ta có tin tức gì thú vị
không.
Ban đầu Tần Linh Du muốn vào giới giải trí, Tần Linh Yến không hề đồng ý.
Nhưng anh ta không đánh lại Tần Linh Du, chỉ đành phải khuất phục.
Tần Linh Du còn nhỏ hơn Diệp Hi hai tuổi, năm nay mới chỉ hai mươi hai.
Vóc dáng của cô được công nhận là đẹp
nhất nhì làng giải trí,
Tần Linh Yến xem một lượt, sau đó gọi điện thoại qua WeChat cho Tần Linh Du, lại gửi đi hai tấm ảnh.
“Em gái, hai bức ảnh này của em xấu quả.
Anh trai em giỏi thế này, sao không bảo anh photoshop cho.”
Đầu kia, Tần Linh Du đang dựa vào số pha xem phim.
Nghe anh trai nói vậy, cô ấy bóp méo luôn vỏ lon bia trong tay, cười lạnh: “Tần Linh Yến, cút!”
Đương nhiên Tần Linh Yến cũng nghe thấy âm thanh ấy, anh ta ung ung hỏi: “Em gái, có phải em lại uống bia
không? Anh nói cho em biết, em là nghệ sĩ đấy, bia rượu không tốt đầu, với lại uống nhiều bia hại dạ dày lắm.”
“Ha ha.” Tần Linh Du chẳng nể nang gì, lại cười khẩy: “Vậy có giỏi thì anh đừng ăn mì ăn liền nữa.”
Tần Linh Yến: “…”
Nếu như anh ta là fan cứng của mì gói thì em gái anh ta chính là fan cuồng của bia.
Chó chê mèo lắm lông à?
“Em xem, còn tấm này nữa.” Tần Linh Yến lại gửi thêm một bức ảnh nữa: “Mặt em lệch luôn đây này.”
Tần Linh Du cười gằn từng chữ “Tân, Linh, Yến!”
“Đừng có gào lên với anh trai cô.” Hiếm có người để mình chèn ép được một chút, chắc chắn Tần Linh Yến sẽ
không bỏ qua cơ hội tốt này: “Không có anh trai cô thì đối thủ của cô không biết đã bịa đặt tiếng xấu cho có bao
nhiêu lần đầu, cô còn rảnh rỗi như thể được à?”
Muốn xuôi chèo mát mái trong giới giải trí mà không có tư bản bảo vệ thì không bao giờ làm được.
Nhưng Tần Linh Du có thể.
Bởi vì cô ấy có người anh trai Tần Linh Yến là lão đại của Liên minh hacker ẩn danh.
Tần Linh Du vừa có tin tức xấu gì lên hot search một cái, còn chưa kịp nổi lên đã bị xóa ngay tức khắc.
Đây đã trở thành một chuyện vô cùng kỳ bí trong giới giải trí.
“Ấy, em gái, ở đây có một bảng vote của em này, nổi phết đấy.” Tần Linh Yến lại lên tiếng: “Bọn họ đều đang nói
chắc chắn em sẽ không làm người khởi xướng của nhóm nam “Thanh xuân 202“.
Chậc chậc, anh cũng cảm thấy em
không thể nào tham gia mấy chương trình chọn tài năng thế này, đúng không?”
“Anh cũng sẽ chọn “không” trong bảng vote này.” Nghe vậy, bàn tay đang bật bia của Tần Linh Du khựng lại, đoạn
cô ấy bỗng bật cười, cất giọng ung dung: “Vậy ngại quá, em sẽ tham gia.”
Tần Linh Yến tức nghẹn cả họng: “Mày cố ý đối đầu với anh phải không?”
“Đúng vậy.” Tần Linh Du mặc áo khoác đi ra ngoài: “Chúc mừng anh, phát hiện ra rồi, từ lúc ở trong bụng mẹ
chúng ta đã luôn đối đầu rồi mà.”
Dù sao cô ấy cũng chẳng có việc gì, làm người khởi xướng của nhóm nhạc nam cho vui chút cũng không phải
không được.
Hơn nữa có thể khiến tên thiểu năng nào đó không vui là cô ấy thấy dễ chịu rồi.
Trên Weibo, fan của Diệp Hi vẫn đang mắng chửi.
Cuối cùng Trần Lê cũng chờ được điện thoại của tổ sản xuất sản
xuất.
“Hi Hi, chị bảo rồi mà, chắc chắn tổ sản xuất chương trình sẽ gọi điện thoại.” Cô ta đắc ý huơ huơ di động trong
tay: “Đi, chúng ta tới trường quay.”
Diệp Hệ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Là công lao của chị Lê.”
Cô ta biết ngay mà, kiểu gì tổ sản xuất chương trình chẳng phải mời cô ta về.
“Cử kệ bọn họ thêm lúc nữa.” Trần Lê bỏ di động xuống: “Kiểu gì cũng phải tối đa hóa lợi ích của chúng ta.”
Cô ta hoàn toàn không gấp, ngoại trừ Diệp Hi, còn ai có thể làm được vị trí người khởi xướng của nhóm nhạc nam
này chứ?
***
Nhà sản xuất Lý cũng không muốn mời Diệp Hi quay lại nhưng chẳng còn cách nào khác, thế mà anh ta đợi một
tiếng đồng hồ, Diệp Hi vẫn chưa tới.
Anh ta vô cùng sốt ruột, chỉ có thể nén giận chờ tiếp: “Gọi lại đi.”
Đạo diễn gật đầu, lúc anh ta đang định bấm số thì lại nhận được một cuộc gọi.
“Anh Lý!” Đạo diễn lập tức trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi: “Đây là số điện thoại quản lý của ảnh hậu Tạ!” Nhà
sản xuất Lý khựng bước, quay ngoắt lại, giật lấy điện thoại, cất giọng run rẩy: “A lô? Cái gì? Thật sao? Cô ấy muốn
tham gia thật à? Được được được, khi nào chúng ta có thể ký hợp đồng?”
Sau khi xác định thời gian với quản lý của Tạ Mạn Vũ xong, cả người nhà sản xuất Lý đã đầm đìa mồ hôi, anh ta ngồi phịch xuống ghế: “Tôi điên rồi.”
Tạ Mạn Vũ mướn tới, còn việc gì của Diệp Hi nữa đâu?
Nghĩ tới đây, nhà sản xuất Lý lại nhảy lên: “Gọi điện thoại cho Diệp Hi, bảo cô ta cút đi, không cần tới nữa, nhân tiện bắt bọn họ đền tiền vi phạm hợp đồng.”
Đạo diễn lại định bấm số, kết quả một lần nữa bị một cuộc gọi tới cắt ngang.
“Anh, anh Lý…” Đạo diễn cầm di động, hai mắt đờ đẫn: “Là điện thoại của Tần Linh Du.”