Anh ta quả thật nghe trong nhà nhắc đến, khoảng thời gian này, tiểu thư gia tộc Bevin đang ở thành phố Hộ.
Nếu
thực sự gặp phải gia tộc đó thì họ đúng là không phải đối thủ.
Mộng Cảnh Ngộ đặt chén trà xuống, từ từ nhả ra bốn chữ “Trở về Để đô.”
Anh ta không thể ở đây thêm được nữa.
Người khác không biết Phó Quân Thầm là ai nhưng anh ta rất rõ ràng.
Chính mắt anh ta nhìn thấy người đàn ông này tay không đánh một cổ võ giả có nội tình thâm hậu tàn phế thế nào.
Lúc đó, Phó Quân Thẩm mới 17 tuổi.
Ánh mắt Mộng Cảnh Ngộ tối lại.
Không ai muốn đối đầu với người đàn ông đến tính mạng cũng chẳng cần.
Cô gái
lại ôm quyền: “Vâng thưa tiên sinh.”
Trường Trung học Thanh Trí.
Đến khi thể lệ của ISC được công bố trên mạng, mọi việc đều chắc chắn thì tất cả học sinh ở lớp xuất sắc và lớp tự
nhiên khối 12 mới được chủ nhiệm của mình thông báo.
Cuộc thi này, lớp 11 tham gia là hợp lý nhất.
Vừa có thể rèn luyện bản thân, cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi trung học phổ thông quốc gia.
Vì thế học sinh lớp xuất sắc và lớp tự nhiên của khối 11 có hứng thú thì có thể báo danh.
Học sinh lớp tự nhiên khối 12 báo danh không nhiều, dù sao với họ mà nói, thi đại học mới là quan trọng nhất.
Trong lớp xuất sắc khối 12.
“Nguyệt Huyền, cậu đăng ký không?” Nữ sinh ngồi cùng bàn chọc chọc vai Doanh Nguyệt Huyên: “Nếu cậu đăng
ký thì mình cũng đăng ký.
Dù không lọt vào chung kết quốc tế thì cũng là một lần rèn luyện.”
“Trường chỉ có một suất vào thẳng vòng quốc tế.” Doanh Nguyệt Huyên cầm điện thoại lên, trên màn hình là trang đăng ký: “Mình không có tư cách lấy, đương nhiên phải đăng ký rồi.”
Nữ sinh gật đầu: “Ai, hết cách rồi, ai bảo Doanh Tử Khâm thực sự lợi hại chứ? Có điều Nguyệt Huyên, cậu cũng không kém.
Kiểu biến thái như cậu ta không phải năm nào cũng có.”
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, không trả lời.
Lúc nữ sinh quay người lại, cô ta mở ra diễn đàn Thanh Trí.
Sau đó nhập tên tài khoản và mật khẩu.
Tài khoản là một dãy chữ số và chữ cái.
Dưới tài khoản này chỉ có một topic.
Tiêu đề: Chung Tri Vãn lợi dụng đặc quyền của hội trưởng hội học sinh để lấy tranh chữ do Doanh Tử Khâm viết.