Hoa Tưởng Dung, là một công ty mỹ phẩm dưới trướng bệnh viện Thiệu Nhân, tên nhãn hiệu lấy từ câu thơ “vẫn
tưởng y thường, hoa tưởng dung”.
“Tớ có đặt pre-order, nhưng mà còn không tranh đến lượt” Đằng Vận Mộng kích động túm lấy tay của cô gái:
“Nhưng mà món quà này quý giá quá, tớ không thể nhận được.”
Nói rồi, cô ấy lại đẩy hai hộp mặt nạ dưỡng trắng về phía Doanh Tử Khâm.
“Không có gì đâu, nhận lấy đi.” Doanh Tử Khâm rất thản nhiên: “Không phải đã nói là muốn giới thiệu Để đô cho
tôi ư?”
Dù sao thì trong phòng ngủ của cô vẫn còn mấy thùng.
Chỉ là cô cảm thấy nặng nên không đem theo.
“Không được không được, một hộp này không rẻ chút nào.” Đằng Vận Mộng lấy điện thoại ra gửi một cái lì xì sang
WeChat của Doanh Tử Khâm: “Nhóm bọn mình còn một thành viên nữa tên là Phong Việt, cậu ấy ở bên phía tòa
nhà dành cho nam sinh, ngày mai là có thể gặp nhau rồi.”
Đằng Vận Mộng âm thầm nắm tay lại, cô ấy đã quyết định rồi, cô nhất định phải dâng hiến hết mình gánh Doanh
Tử Khâm.
Đây là đại diện nhan sắc cho nhóm của bọn họ mà.
D
***
Trong hai ngày tiếp theo, các học sinh khác cũng lục đục chuyển tới.
Trong số 12 người, tổng cộng chỉ có 5 nữ sinh.
Ngoại trừ Doanh Tử Khâm và Đằng Vận Mộng ra, ba nữ sinh còn lại đều không lấy được chỉ tiêu đến thẳng vòng
thi quốc tế, chỉ là học sinh do nhà trường cử tới để tham gia huấn luyện.
Buổi chiều ngày thứ ba, có một nữ sinh tên là San San đến muộn.
Cô ta mặc một chiếc áo T-shirt của Burerry, quần đùi ngắn có đại với chất liệu da cừu non kinh điển của Chanel.
Đeo kính mắt của Gucci, ba lô sau lưng là của Hermès.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu xa xỉ, cực kỳ bắt mắt.
Theo sau nữ sinh còn có mấy người, một người che ô cho cô ta, hai người khác giúp cô ta xách hành lý.
Hai người kia đặt hành lý trước cửa tòa nhà rồi rời đi.
“A!” Đẳng Vận Mộng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị
kính râm che gần một nửa của nữ sinh mất mấy giây, chợt kêu lên: “Tớ nhớ ra rồi, cô ấy là Tu Nhan.”
Doanh Tử Khâm vốn không để ý, cô kéo phần lưỡi trai sụp xuống: “Chưa từng nghe nói.”
“Là một ngôi sao mới ra mắt chưa được bao lâu, nhưng mà hot phết đấy.” Đằng Vận Mộng nói: “Cô ấy đứng thứ 2 trong chương trình Thanh Xuân 101, nhưng mà bởi vì cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Tu, nên giờ cô ấy mới là center, đến nhóm trưởng còn phải đứng sang một bên.”
Nghe thấy Đằng Vận Mộng nói vậy, Doanh Tử Khâm lúc này mới quay sang.
“Vừa hay có người ở đây.” Tu Nhan cởi kính mắt xuống, hất hất cằm: “Hai người các cậu, đem hành lý của tôi lên trên đi.”