Trong trại huấn luyện, ngoại trừ Phong Việt, Đằng Vận Mộng và cậu học sinh đứng đầu lớp xuất sắc khối 11 của
Thanh Trí cùng tới, những học sinh khác thường thích vây xung quanh Tu Nhan hơn.
Hai ngày huấn luyện, Doanh Tử Khâm chỉ làm một đề duy nhất, quả nhiên giống cô Mạnh nói, thành tích cực kỳ
không ổn định, chẳng qua thi thoảng có vượt trội lên mà thôi.
“Huấn luyện cả ngày cũng mệt rồi, tôi mời mọi người đến quán karaoke Vương Triều hát nhé.” Tu Nhan nhìn cô
gái một cái chẳng biết vô tình hay cố ý, nói: “Bạn Doanh, cậu đi cùng chứ?”
Doanh Tử Khâm không để ý đến cô ta.
Nụ cười của Tu Nhan cứng đờ trên mặt.
“Nhan Nhan, mặc kệ cậu ta đi.” Một nữ sinh kéo cánh tay cô ta: “Chúng ta đi, không dẫn cậu ta theo.”
“Doanh thần, Mộng Mộng, đi đi.” Phong Việt vô cùng phấn khích: “Quán karaoke đó không có thẻ hội viên không
vào được đầu, dù sao mọi người cùng chơi mà, sợ cái gì.”
Cậu ta vỗ n.g.ự.c một cái, đảm bảo: “Tôi từng tập Karate, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ các cậu.” Nghe
vậy, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, liếc nhìn cánh tay to béo mà chẳng có cơ bắp của cậu ta: “…”
Quả nhiên Đằng Vận Mộng đang do dự.
Doanh Tử Khâm ấn tắt điện thoại: “Cậu muốn đi à?” “Cũng không muốn
lắm.” Đằng Vận Mộng lắc đầu: “Tử Khâm, nếu cậu không đi thì tớ về với cậu.”
Tu Nhan khẽ nhíu mày.
Nếu Doanh Tử Khâm không đi, chẳng phải cô ta sẽ không có cách nào đưa cô đến cho Phùng Hoa ư?
Doanh Tử Khâm đứng lên, phủi bụi trên ống quần: “Vậy thì đi đi.” Tu Nhan lại tươi cười: “Tôi đã bảo tài xế đợi bên
dưới đưa mọi người qua đó.”
Quán karaoke Vương Triều là một câu lạc bộ theo chế độ hội viên ở Đế đô, yêu cầu mỗi lần phải tiêu một triệu trở
lên mới có được thẻ hội viên.
Những người tới đây không giàu thì sang.
Người bình thường không thể đến chỗ này nên Phong Việt mới rất hưng phấn.
Doanh Tử Khâm ngồi ở ghế sau, một tay gác lên cửa sổ xe, tay còn lại trả lời tin nhắn của Phó Quân Thầm.
“Em ra ngoài với các bạn, ở karaoke Vương Triều, chắc phải đến tối mới về được.”
Phó Quân Thâm gần như luôn trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, trừ phi anh có việc không đọc được tin nhắn.
“Anh đón em nhé?”
“Vâng, mười giờ nhé, thêm một con bé ngốc nghếch nữa.” Doanh Tử Khâm nhìn Đằng Vận Mộng cũng đang rất
phấn khích, khẽ thở dài.
Con bé ngốc nghếch, sau này cô vẫn phải nhẫn nhịn nhiều.
Ba mươi lăm phút sau, xe dừng
lại.
Tu Nhan dẫn đầu xuống xe trước, đeo kính râm lên: “Tôi đặt phòng riêng rồi, tôi đi mua đồ ăn cho mọi người nhé,
dịch vụ ăn uống ở đây tốt lắm.”
Tu Nhan hào phóng như vậy, mấy nam sinh khác cũng không tiện để cô ta đi một mình liền nhao nhao đi theo.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, hơi nheo mắt, đoạn lấy trong túi ra hai viên thuốc, đưa cho rằng Vận Mộng và Phong
Việt.
“Đây là gì vậy?” Đằng Vận Mộng nhận lấy, tò mò hỏi: “Kẹo à?”
Lúc cô ấy còn đang bận hỏi, Phong Việt đã nuốt chửng viên thuốc: “Ợ, ngọt quá, vị táo này.”
Đằng Vận Mộng khẽ gật đầu, cũng uống vào.
Ba người đi thang máy lên lầu.
Phòng riêng Tu Nhan đặt là ở tầng sáu, tầng sau chuyên dành cho khách VIP cao cấp nhất, xa hoa đến mức khiến
Phong Việt không ngừng thán phục.
Quả là không thể nào tưởng tượng được cuộc sống của người có tiền.
Trong phòng riêng, điểm tâm, trái cây và bia đều đã được chuẩn bị sẵn.
Mấy học sinh khác đều chọn món mình thích, bắt đầu ăn.
Phong Việt cũng ngồi xuống, mở một chai bia: “Doanh
thần, uống không?”
Cậu ta vừa hỏi xong thì thấy cô gái lấy trong ba lô ra một cái bình giữ nhiệt rồi rót một ly trà táo đỏ cẩu kỷ.
Phong Việt ngồi xuống trước bục chọn bài hát, vừa uống bia vừa chọn bài.
Cậu ta chọn bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, vừa định há mồm gào lên thì cửa phòng bao bỗng bị đạp mở.
Các học
sinh đều sửng sốt, nhớn nhác nhìn ra.
Phùng Hoa dẫn theo mấy vệ sĩ to cao, đứng chắn trước cửa, phía sau còn có mấy cậu ấm khác.
Gã chỉ vào Doanh Tử Khâm, cười tủm tỉm: “Tôi chỉ cần cô ta, những người khác có thể cắt ngay bây giờ, có thể được
an toàn.” Câu nói ấy khiến các học sinh đều ngây người.
Người phản ứng lại đầu tiên là hai năm sinh, bọn họ gần
như không chút do dự, cứ thể lao ra khỏi cửa phòng bao.
“Vận Mộng, đi.” Một nữ sinh kéo Đằng Vận Mộng: “Đi
mau, đó là công tử nhà họ Phùng, anh ta không dễ chọc đầu, có thể đánh gãy chân người khác luôn đấy.”
Đằng Vận Mộng không nhúc nhích, mặc dù cô ấy cũng rất sợ: “Tôi không chạy.”
“Đằng Vận Mộng, cậu không chạy thì bọn tôi chạy.” Nữ sinh kia nghiến răng: “Bọn họ tới tìm Doanh Tử Khâm cơ mà, cậu đòi dây vào làm gì, đúng là ngu xuẩn.”
Nói xong cô ta phóng vọt ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại.
Phong Việt muốn xắn tay áo lao lên chửi nhưng không hiểu sao, đầu óc cậu ta tự nhiên quay cuồng, vừa đứng lên
đã ngất xỉu ngã khuỵu xuống đất.” Phùng Hoa lại chỉ Phong Việt: “Đưa ra ngoài.”
Gã cũng biết Phong Việt và Đằng Vận Mộng đều nằm trong kế hoạch bảo vệ nhân tài nước Hoa, chắc chắn gã
không thể thật sự làm chuyện gì tàn nhẫn với bọn họ.
Hai vệ sĩ tiến lên, đỡ Phong Việt sang một phòng bao khác.
“Tử Khâm.” Đằng Vận Mộng nắm tay cô, siết chặt đến mức tay hơi run lên: “Cậu đừng sợ, tớ bảo vệ cậu, để tớ thu
hút sự chú ý, lát nữa cậu nhớ chạy nhanh lên đấy.”
Gương mặt trẻ con của cô ấy ngập tràn vẻ sợ hãi cố kìm nén.