Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương

Chương 8



Tắc Thiên nghe cậu nói thì bật cười, bàn tay giả bộ đánh nhẹ và người cậu, "Ta không cần nam nhân cũng được, dù sao ngao du bốn bể thiên địa cũng vui hơn rất nhiều." Thương Hành nhìn sang cô bật cười, "Thống nhất thiên hạ bên cạnh có bao nhiêu người thì lực lượng sẽ càng mạnh mẽ đến bấy nhiêu lần, từ bây giờ ta sẽ tự xây dựng cho mình một đội quân dưới trướng thật mạnh mẽ, có thể chinh nam phạt bắc, trăm trận trăm thắng. Mà thôi đừng để ý tiểu tiết, giống như ta đã nói, Đại Chu bây giờ là nhà của cô, ta sẽ là người thân của cô, thế nên sau này nếu như cô đi cùng ta thì ta sẽ bảo vệ cho cô. Nhưng trước tiên, y phục cô lộ nhiều quá rồi, như thế này cũng quá mức quyến rũ rồi đó, may cho cô ta là nam nhân chính trực a. Nếu không e hèm.."

Tắc Thiên nghe Thương Hành nói, nhìn lại mình rồi đỏ mặt dậm chân xuống đất mấy cái, bấy giờ mới nhận ra cả người mình mồ hôi ướt đẫm, áo mỏng bên ngoài bám hằn vào da thịt làm lộ đến từng đường nét trên cơ cô luôn rồi, lúc này ôm lấy người kêu lên một tiếng, "Kyaaaaaa, ngươi còn dám nhìn nữa. Còn không mau quay đi chỗ khác cho ta."

Thương Hành nghe thấy liền cời đi tấm áo choàng ngoài của mình ném liền sang cho cô, giọng điệu vừa bình tĩnh lại vừa pha chút châm chọc cô, "Thấy thì cũng thấy, sờ thì cũng sờ hết rồi. Cô còn ngại với chả ngùng gì nữa chứ, mặc áo ngoài của ta vào là được rồi. Áo này là do sư phụ tặng cho ta khi là học trò xuất sắc nhất của ông ấy lúc ta xuống núi đấy. Ngoài cô ra thì chưa từng có người ngoài nào được chạm vào nó đâu chứ đừng nói là khoát lên."

Cô cầm lấy chiếc áo mà cậu đưa sang, vội choàng qua người mình thử một cái, cả cơ thể liền cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng đi mấy phần, nhìn chiếc áo trông lớn thế mà trọng lượng không nặng là bao trong nó còn đang tỏa đến một loại nhiệt độ ấm nóng, một làn hơi cũng như thoang thoảng đến mùi hương của Thương Hành, "Thứ đồ tốt như thế này, chắc hẳn rất quý giá đấy." Cô vừa nói bàn tay lại vừa sờ sờ qua từng lớp vải mà cẩn thận cảm nhận, dù có là Nữ Đế cô cũng là nữ nhân, vì thế đối với những sở thích thường thấy của nữ tử, cô cũng có.

Sờ qua lại được một lúc rồi mới lên tiếng hỏi tiếp, "Vậy chắc hẳn chỉ có những người rất quan trọng với ngươi mới được khoác nó lên người sao?" Thương Hành đang đứng bên một chỗ khác, vung vung tay chân làm vài bài khởi động cho thư giản gân cốt chút rồi mới nhìn sang cô. "Nói như vậy cũng không quá đáng, dù sao thứ đó đối với ta rất đáng quý, đã thế còn rất đáng tiền nữa, ta từng có ý định đem nó đi cầm để đổi lương thảo, phát hiện ra thứ này được dệt bằng siêu cấp quý hiếm tơ tằm được gọi là Kim Sắc Thiên tằm cực kì khó dệt nên y phục. Chiếc áo này lại được dệt từ một loại Kim Sắc Thiên Tằm mấy mươi vạn năm tuổi, chính là món đồ là vô giá luôn đấy, phải biết Kim Sắc Thiên Tằm tuổi thọ chạm tới vạn năm đã vô cùng hiếm có, đằng này là mấy mươi vạn năm, đúng là siêu cấp hiếm có luôn a."

Cô khoát lên người chiếc Kim Bào này, liền cảm nhận được từ nó, một sự thoải mái đến lạ thường, thân nhiệt liền lập tức được điều chỉnh trở lại ổn định hơn so với môi trường bên ngoài, hơn nữa mặc dù nhìn khá cồng kềnh nhưng lại không cảm nhận được một chút nặng nề nào, ngoài cảm giác hơi hơi trễu vai xuống cho cô cảm giác như đang mặc nó trên người mình thôi. Thương Hành âm thầm quan sát một chút, lúc này bật cười lên tiếng "Cô mặc cũng không tệ trông khá là hợp đấy chứ, chiếc áo này về sau cô cứu cầm đi, ta khi nào rảnh rổi lên núi lại xin sư phụ làm thêm cái nữa." Tắc Thiên nghe Thương Hành nói, bàn tay chạm vào tấm áo này bất ngờ ra mặt, gương mặt cô đơ ra vì không biết nên thể hiện loại cảm xúc nào cho phù hợp, bàn tay đưa tới vỗ vỗ vào tai mình mấy cái kiểm tra thử, vì còn tưởng mình bị ù tai nên mới nghe nhầm,

"Ngươi nói cho ta hả, thứ này quý lắm đó, hơn nữa còn rất có ý nghĩa với ngươi, cứ cho ta rồi thì sau này ngươi dùng cái gì." Thương Hành nhìn sang cô khẽ gật đầu, bàn tay đưa đến vỗ vỗ vai cô mấy cái, "Ta nói là cho cô đấy, thứ ấy có tác dụng trấn an tinh thần rất tốt, sau này sẽ giúp cô đỡ sợ rắn hơn, mà có còn có cả chế độ tự động công kích nữa, cô thân nữ chi chân yếu tay mền, cần thứ đó hơn ta nhiều. Với cả cô đã cứu rất nhiều những gia đình của Đại Chu Thần Triều thoát khỏi cảnh mất đi người thân, một tấm áo ta còn sợ là trả không đủ ấy chứ. Mà thôi đừng nói đến nó nữa, trời cũng tạnh mưa rồi, lên đường thôi. Sư phụ chắc đã ngủ dậy rồi đó."

Bên ngoài bây giờ trời mưa dần dứt hạt, những đợt ánh sáng chiếu le lói qua từng hàng cây, sau làn mưa cả khu rừng bừng lại sức sống mạnh mẽ. Bạch Xà Đại Thẩm cũng dần buông ra không gian này, rồi lặng lẽ quay đi, riêng Thương Hành liền ném về cho bà một mớ đan dược phẩm cấp rất cao, bàn tay phẫy phẫy, "Đại Thẩm, cái này là quà của con đó, hai năm chúng ta không gặp rồi, sau này lại nhờ đại thẩm tiếp tục trông coi khu rừng hộ con nha." Bạch Xà quay đầu mình lại, miệng đưa tới đớp lấy túi đan dược của Thương Hành ném tới, gật đầu mấy cái rồi tiếp tục bò đi biến mất vào rừng rậm sâu thẳm, cậu nhìn theo đại thẩm mỉm cười, "Được rồi lên núi, lên núi tiếp thôi." Mà Tuyết Mã cũng đã thức dậy từ lâu, nó đứng chờ cậu chuẩn bĩ thật kĩ để khởi hành tiếp, nhìn sang Tắc Thiên ánh mắt như muốn nhắc nhở cô nên nhanh chóng leo lên chứ đừng câu giờ thêm nữa, nhưng Tắc Thiên cũng chẳng còn muốn quan tâm đến nó, cô chạy nhanh tới, một tay nắm lấy bàn tay của Thương Hành.

"Ta không cưỡi ngựa nữa, ngươi nắm tay dắt ta đi đi." Thương Hành nhìn sang cô, vẻ mặt cô sáng bừng lên như ánh mặt trời, đôi mắt lại long lanh trong suốt tuyệt đẹp, lấp lánh ẩn hiện những làn mây bên trên cao vợi khiến cho cậu chói mắt quá mà không thể nào từ chối cho được, một bàn tay nắm lấy dây cương Tuyết Mã, bàn tay kia siết nắm tay cô, "Thế cũng được thôi, nhưng mà đường lên núi hơi cheo leo, cô cẩn thận một chút, lỡ mà té xuống là xong đời đấy."

Cả ba cùng chầm chậm bước đi, Thương Hành đi trước chèo kéo cho hai người, đường dù rất trơn nhưng chung quy lại vẫn là Thương Hành khả năng leo núi tài giỏi hơn, chẳng gặp phải loại chướng ngại khó khăn nào trên con đường leo lên núi này cả. Chỉ có Tắc Thiên ánh mắt hướng nhìn về cậu rồi lại khẽ nhìn về bàn tay đang siết chặc lấy của Thương Hành mà mỉm cười, "Ngươi nhìn không tệ đâu, chắc là quen với rất nhiều nữ nhân đúng không?", Thương Hành nghe thấy cô nói có chút suy nghĩ, "Cô là cô gái đầu tiên mà ta thân thiết như vậy đấy, ta lên núi học nghệ cùng sư phụ từ khi mới hai, ba ngày tuổi, đến năm mười ba tuổi mới xuống núi nên không quen biết ai cả."

Tắc Thiên có chút bất ngờ nhìn sang cậu, "Cái gì, sư phụ ngươi là nam mà, làm sao có thể chăm sóc cho ngươi từ lúc đó được. Còn có chuyện bú sữa tắm rửa đủ thứ hết, một người nam nhân làm sao có thể đảm nhận tốt chuyện đó được, hơn nữa làm sao mà mẫu thân của ngươi lại cho ngươi đi cùng ông ấy được chứ. Mặc khác cho dù ông ấy có là thần tiên giáng thế, bắt đầu rèn luyện võ nghệ cho ngươi từ ngày đó đi chăng nữa, nhưng với một thân thực lực của ngươi mà nói, tu luyện chỉ mới mười năm gần như không thể nào đạt được."

Thương Hành nhìn về cô gật đầu liền, "Sư phụ ta không phải người bình thường mà là những bậc chí tôn vẫn lạc từ một thế giới cao hơn, ông ấy có một cái động phủ có khả năng làm chậm thời gian, nói ta tu luyện chỉ mười năm, thật ra nến tính cho đúng, ta đã tu luyện hơn trăm năm trong nơi ấy rồi." Tắc Thiên nhìn sang cậu càng bất ngờ hơn nữa, "Ngươi nói thật sao, động phủ có thể thao túng thời gian, phải là bậc chí tôn đến cảnh giới nào mới có thể làm được chuyện đó chứ." Thương Hành nhìn sang cô rồi khẽ thở hơi dài, "Sư phụ ta vang danh thiên hạ, hơn nữa đúng trọng tâm tới những cái điều mà cô thắc mắc lúc nãy đó, thực chất bà ấy lại là nữ giả nam, lúc ta hai ba ngày tuổi, bà ấy từng đi qua Đại Chu Thần Triều, biết được ta mang trên mình họa sát thân sẽ sớm kéo cả quốc gia diệt vong cùng, nhưng nhìn thấy ta là người có năng khiếu tu hành nên liền thu ta làm đệ tử. Thế nên từ lúc đó ta ở cùng bà ấy đến giờ, nếu nói đúng ta với sư phụ tình cảm thân thiết còn hơn cả ruột thịt, dù sao ta ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn rất nhiều so với ở cùng mẫu thân của mình mà."

Tắc Thiên nghe thấy cậu nói, tự nhiên không hiểu sao trong lòng lại có chút rối bời, "Nữ Nhân, sư phụ của ngươi là nữ nhân, ta biết ngay mà, nhận nuôi ngươi từ hồi mới mấy ngày tuổi, nếu như bà ấy không phải là Nữ Nhân thì làm sao có thể chăm lớn ngươi thành dáng vẻ như thế này được chứ. Vậy bà ấy đẹp đến mức nào có đẹp hơn ta nhiều hay không?" Thương Hành nhìn về cô quan sát thật kĩ, "Cô không thể nào so cùng bà ấy được. Sư phụ ta là Hoàn Mỹ nhất tiên thai đạo cốt, trời sinh đã mị lực nghịch thiên, thực lực càng khủng bố không thể so đo, cô so với bà ấy, đom đóm dưới ánh trăng mà thôi. Nhưng mà cũng đừng buồn làm gì.

Xinh đẹp cũng mệt lắm chứ có sướng ích gì đâu chứ, đi đâu cũng phải che che giấu giấu, hoặc biến hình thành người khác, hơn nữa ra rất thích gương mặt của cô, nhìn vào rất uy nghiêm mạnh mẽ, từ nó phảng phất lên dáng vẻ của một Nữ Đế bá đạo, đạp trên thiên hạ duy ta độc tôn." Cô nhìn sang cậu bật cười thành tiếng, "Biết khen, biết khen thật đó thiếu niên, cậu khiến cho ta nể phục rồi, nhưng mà sắp đến chưa vậy, ta đi mỏi chân lắm.." Còn chưa kịp nói dứt lời đã nhìn thấy một căn nhà gỗ đơn sơ hiện ra. Trên sàn gỗ trước nhà còn có dáng vẻ của một cô nương mặc bạch y trắng phất phới bay bay trong cơn gió, thân ảnh phiêu dật tựa như tiên nhân ngự tại chín tầng trời bên trên, thanh cao đến khiến cho cô phút chốc hổ thẹn mà lùi lại mấy bước.

Đôi mắt của người này nhắm dịu khiến cho đôi hàng mi khẽ cong lên xinh đẹp, Thương Hành gương mặt lãnh đạm đi đến trước người kia, liền ôm quyền mình cuối đầu, chưa kịp nói lời nào thì bà đã lên tiếng, giọng ngọt như tiếng đàn, êm đềm như suối nhỏ trong khe đá, khiến con người ta phút chốc bị nó mê hoặc như rơi vào ảo ảnh vô tận đến mất phương hướng. "Con về để từ biệt ta rồi đi tiếp sao?" Thương Hành nghe người hỏi, nhìn sang gật đầu mình, "Sư phụ người biết con còn có mộng giang sơn, thống nhất ngũ quốc. Ngày hôm nay con phải rời đi một phen để nhìn ngắm nhưng tầng mây cao hơn bên trên nhằm nâng cao thực lực." Sư phụ nhìn sang cậu khẽ gật đầu, "Trong hàng vạn khả năng có thể xảy ra, ta đã nhìn thấy con sẽ chết khi đi trên con đường này. Con thực sự muốn đánh cược chính mạng sống mình cho một canh bạc mà đã biết chắc mình sẽ thua hay sao?"

Thương Hành nhìn về phía bà cuối đầu, nụ cười ánh lên hồn nhiên, nhưng lại chẳng mấy đi phần nào mạnh mẽ bá khí ngang nhiên của Nam Nhi chí lớn. "Con là hoàng tử của Đại Chu, chuyện mang đất nước mình lần nữa vương đến đỉnh cao đã là chuyện bắt buộc phải làm, dù cho có chết trên con đường thực hiện nó con cũng không có nữa lời oán trách." Sư phụ khẽ mở mắt mình nhìn ngắm lại cậu lần nữa.

"Con đã hơn nhiều so với ngày đầu con gặp ta nhỉ, ta nhớ lúc ấy con giống như hòn ngọc đỏ hỏn nằm sau những lớp khăn, bây giờ nhìn lại thì thanh tú hơn rồi, cũng mạnh mẽ hơn rồi, nếu như con đã muốn đi con đường của mình, ta sẽ không cấm cản con nữa, dù sao chúng ta cũng chẳng còn gặp nhau nữa rồi." Thương Hành khẽ nhìn sang bà, lòng truyền tới ánh buồn man mát từ người vào ánh mắt, "Người đã tới giới hạn rồi sao?" Bà nhìn lại cậu gật nhẹ đầu mình mỉm cười, mái tóc đằng sau bà bạc trắng bay phất phới theo từng cơn gió nhỏ, những lọn tóc ấy bay đến, khẽ đụng vào gương mặt Thương Hành vuốt ve gương mặt cậu,

"Phải, ta đã tới giới hạn từ hai năm trước rồi, nhưng vẫn luôn ngồi đây chờ một ngày con quay về, ta hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của mình rồi, bây giờ cũng nên đi thôi. Thương Hành đại nghiệp đúng là quan trọng, nhưng đừng quên đi bản tâm mình. Khi trái tim con thay đổi, con đường sẽ không còn rõ ràng nữa." Bà khẽ muốn xoa đầu Thương Hành thì cậu đã nhẹ bước đến, bàn tay dang ra ôm lấy người bà, gương mặt ứa nước mắt, "Sư phụ người chăm sóc con từ nhỏ, tình thâm còn hơn cả mẫu tử ruột thịt, người đi rồi hài nhi nhất định không bao giờ quên người đâu."

Bà khẽ bàn tay xoa đầu cậu mấy cái liền, gương mặt cũng ứa đến chảy dòng lệ nhỏ, càng tô điểm cho đôi mắt ấy hoa lệ hơn vạn phần kia, "Ta cũng vậy, chỉ gặp nhau mười năm, mà ta cứ ngỡ như đã bên nhau trọn một kiếp, Thương Hành đừng quên ta nhé. Ta sẽ luôn dõi theo con đường cùng chặng hành trình của con." Bà cởi trên ngực ra hai sợi dây chuyền, đưa cho cậu, "Ta giao lại thời không thế giới này cho con, còn sợi dây chuyền kia, là mẫu thân ta từng trao cho ta, bà ấy nói khi gặp người ta yêu thương nhất hãy trao lại nó cho người ấy, giờ ta đã gặp được người ấy, trao lại nó. Thương Hành đừng quên mất tiếng nói của trái tim mình nhé." Tắc Thiên nhìn theo tình cảnh ấy, tự nhiên lòng thấy chua xót vạn phần, cô không biết cha mẹ của cô có yêu thương cô hay không, cũng chẳng biết tại sao mình lại lưu lạc ngày đây mai đó, nhưng tình mẫu tử ấy cô từng được cảm nhận từ người mẹ Nữ Đế của mình, ấm áp như ánh thái dương, mát mẻ như gió đằng nam.

Thương Hành níu lại bàn tay bà, cho đến khi cả cơ thể ấy đã hóa thành cơn gió tan biến đi mất giữa không trung mênh mông huyền ảo ấy thì cậu vẫn cứ đứng đó nhìn ngắm, chùi ngang ánh mắt mình, "Lên đường đến phương bắc thôi, ta muốn mạnh hơn nữa, nhanh chóng gia nhập Tuyệt thế tông, tăng cường thực lực mới là chính đạo."