Chap 1
Tôi! Nguyễn Quỳnh Trang! Là 1 con người này đã sống trên trái đất này được 16 năm trời. Suốt những ngày tháng tôi sống có vui có buồn tôi nhưng có lẽ ngày tháng buồn dần lấn áp hết ngày vui kể từ hôm ấy…..
*********
Hôm ấy là 1 ngày mưa rất to- cơn mưa rào của những ngày đầu tháng 6. Mẹ tôi ngồi trên bộ sofa ngoài phòng khách đợi cha tôi. Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy vẻ mặt của bà lại lo lắng đến vậy, 2 tay mẹ tôi ôm trước ngực, những tiếng thở dài buông ra cùng đôi mắt tuyệt vọng như kẻ vô hồn. Giọt nước mắt đầu tiên buông xuống, bà khẽ lấy tay gạt đi, đầu lắc mạnh rồi ngửng đầu lên thở mạnh thành tiếng. Chưa bao giờ suốt tận mấy năm nay chưa bao giờ tôi thấy mẹ mình lại u uất, buồn não đến vậy. Một tiếng “Cách” nhẹ , cha tôi mở cửa bước vào. Có lẽ vì đứng từ xa nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của cha nhưng tôi có thể thấy được sự bình thản của ông ấy trước hình ảnh của mẹ tôi. Thật ngạc nhiên! Tôi tưởng cha tôi yêu mẹ tôi lắm mà! Sao lại thế được? Ông không có 1 cử chỉ hỏi han, vỗ về nào. Ông lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ tôi. Ông ngước lên nhìn mẹ tôi:
- Anh đã về rồi à!- Mẹ tôi cất tiếng trước- Họ như thế nào? Cô ta đòi gì? Cô ta cần những gì để không đòi phá vỡ gia đình này? Tất cả những gì ta cố gằng gìn giữ chả lẽ lại để cô ta phá tung lên sao?- Bà đặt những câu hroi dồn dập về phía ông.
- Ank không biết. Có lẽ cần rất nhiều. Mà tại ai chứ? Tại tôi sao? Sao cô không nghĩ đến cô ấy? Tại sao tôi phải hứng nhận tất cả trách nhiệm trong khi cô mới là người gây lên? Cô ta sao? Cô đừng gọi cô ấy như thế? – Ông gắt lên với mẹ tôi
Cái gì? “Cô ấy” sao? Là ai chứ? Tại sao vì 1 người đàn bà khác mà cha mình lại quát mẹ mình như vậy? Kì lạ thật? Chuyện này là như thế nào nhể?
- Em xin lỗi. Bà tiến lại gần về phía cha tôi. Bà quỳ sụp xuống, những hàng mắt mau hơn lăn dài trên khuôn mặt bà. Đôi mắt nhìn ông mà dường như đầy tội lỗi, như cầu mong sự tha thứ từ ông. Em biết cô ấy xinh hơn em, thông minh hơn em nhưng em yêu anh. Em yêu anh nhiều hơn cô ấy yêu anh rất nhiều. Em không dám chắc chắn điều gì nhưng em yêu anh là điều em dám chắc là việc em làm được nhiều hơn cô ấy. Em cũng biết anh đã từng rất yêu cô ấy, rất rất yêu cô ấy.-iọng bà nấc lên.Bà nghỉ lấy hơi rồi cố nói tiếp. –Em biết trước khi lấy em, anh đã định lấy cô ấy. Nhưng cô ra đã phản bội anh đi lấy người chồng khác và tên đó…….
Bà nấc nghen lên không thể nói tiếp được nữa. Cha tôi nhìn và lắc đầu rồi lại thở dài. Chuyện này là sao ? Tôi không hiểu? Những thứ này là gì ? Tại sao lại có 1 người đàn bà nữa trong cuộc tình của cha tôi với mẹ tôi. Cô ta là ai? Chắc phải có quan hệ thân thiết lắm với cha tôi nên bà mới nói những câu đó.
- Thôi đi cô! Đừng làm vờ trước mặt tôi! Tại sao tôi lại không được phép ngoại tình nào? Thiên hạ vẫn làm ầm ầm đấy thôi. Tôi phải làm điều đó chứ! Chính cô ….
Sao cha tôi ngoại tình để mẹ tôi phát hiện sao. Cái gì thế này? Tôi có thể tin được vào những gì tôi đang nghe thấy không? Tôi bịt chặt tai chạy thật nhanh lên lầu. Hóa ra tất cả chỉ là giả dối! Những hình ảnh hạnh phúc gia đình chỉ là giả dối. Thật không thể ngờ! Sau suôt quãng đời yêu nhau nồng thắm như vậy mà ông ta có thể bỏ mặc mẹ mình đi theo 1 mụ đàn bà khác. Trời ơi! Trái đất này loạn nhịp rồi! Tại sao lại có con người như thế nhỉ? Thành thực mà nói tôi đã xem rất nhiều phim có ông chồng đi ngoại tình, đọc rất nhiều chuyện có ông bố bỏ con bỏ vợ đi theo 1 ả đàn bà khác nhưng tôi không thể chấp nhận nổi trong chính gia đình tôi. Đúng trong chính cái gia đình tôi lại có 1 ông chồng, 1 ông bố theo 1 ả đàn bà khác. Vui nhể? Hạnh phúc quá! Tôi thấy cái gì nóng nóng đang chảy trên má mình. Hình như là nước mắt thì phải? Không không đời nào tôi khóc vì 1 ông bố bỏ vợ đi với gái. Vậy tôi khóc vì cái gì? Có lẽ tôi khóc vì thương mẹ, người hết lòng vì ông ta- cái gã …. Thành thực mà nói tôi cũng chả còn từ ngữ nào mà miêu tả được ông ta nữa. Bỉ ổi! Dơ dáy! ******** thế đấy! Chính ông ta lại là bố tôi! Đời thật trái ngang! Tôi không biết trong phim họ đã chấp nhận như thế nào nhưng riêng tôi KHÔNG THỂ ĐƯỢC!