Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 2



” Anh, anh… ” Cô ngập ngừng nói.

” Tôi làm sao? ” Thanh âm băng lãnh vang lên.

” Anh sẽ không… ” Giọng của hắn làm cô không rét mà run càng khó mở miệng.

” Tôi sẽ không cái gì? “

” Anh, …. anh sẽ không vì thù riêng mà đuổi việc tôi đó chứ? “

Cô nghĩ hắn là một tổng tài như thế chắc chắn không như vậy nên mới dám hỏi nhưng không giọng hắn vang lên: ” Tôi sẽ “

” Tại sao anh có thể không công tư phân minh như vậy chứ? ” Cô ấm ức nói.

” Đó là quyền của tôi! ” Giọng hắn ngày càng vang lớn hơn.

” Nhưng rõ ràng là anh sai trước không phải sao? “

” Thì sao? “

” Anh không xin lỗi tôi liền đi chẳng lẽ tôi nên nói cảm ơn thay vì chửi mắng anh? “

” Đúng thế “

” Anh, anh… ” Cô tức đến phát điên rồi.

” Tôi chẳng làm gì sai cả ” Hắn tỏ ra không bận tâm cúi đầu đọc tài liệu.

” Tôi muốn nghỉ việc trước khi anh đuổi tôi “

” Được nhưng đừng mong có công ty nào dám nhận em! “

” Anh đừng có quá đáng bắt tôi nghỉ việc nhưng lại không cho tôi làm ở công ty khác là ý gì? ” Nếu bây giờ cô có một con dao chắc chắn sẽ đâm chết hắn.

” Em có 2 lựa chọn: Thứ 1 lập tức nghỉ việc nhưng sau này đừng mong tìm được việc làm. Thứ 2 làm người bên cạnh tôi trong vòng 100 ngày. Tất cả đều tùy ở em.” Hắn bình thản nói.

” Xem như anh giỏi! Sau khi hết 100 ngày tôi sẽ không phải làm nữa? “

” Xưa nay tôi chưa bao giờ nuốt lời ”

” Được tôi đồng ý “

” Xem hợp đồng rồi ký tên vào ” Hắn ném cho cô một bản hợp đồng.

Cô cầm lấy hợp đồng đọc điều khoản mà tức muốn nổ phổi.

– Cái gì mà mọi lời đều phải tuân theo?

– Cái gì mà luôn ở bên cạnh hắn không rời?

– Cái gì mà vi phạm một lần hợp đồng liền hủy bỏ?

Và ti tỉ những điều khoản khác…. Nhưng bây giờ cô có lựa chọn khác sao? Rốt cuộc cô vẫn cầm bút lên ký vào.

” Anh hài lòng chưa? ” Cô thở dài nói.

” Ừ, rất tốt. Tôi đi họp đây “

Lãnh Vân đứng dậy bước ra cửa, lúc chạm vào tay nắm cửa thì quay lại nói tiếp: ” Tan làm ở lại chờ tôi ” Nói xong hắn bước đi không cần biết cô có trả lời hay không.

Cô ra khỏi phòng hắn bước chân nặng nề vô cùng. Nếu không phải cô sợ bị chịu sự quản thúc của ba mẹ thì cô đâu cần ký bản hợp đồng chết tiệt đó. Dù sao hắn cũng chẳng làm gì được cô với lại cũng chỉ là người hầu cận chẳng có gì khó khăn cả.

Sau khi ngẩn ngơ suy nghĩ cô cầm bản kế hoạch nhanh chóng trở về đưa cho trưởng phòng. Về đến nơi Lưu Đồng hỏi cô: ” Tiểu Uyển có chuyện gì xảy ra hay sao lại đi lâu như vậy? “

” Không có gì đâu chị, chỉ là Lãnh tổng xem hơi lâu một chút thôi. “

” Được em làm việc đi. Nhưng mà sao mặt em lại ủ rũ thế kia chứ? Gặp chuyện gì sao? “

” À không có gì đâu chị em hơi mệt chút thôi “

” Ừ vậy tan làm sớm một chút về nghỉ ngơi đi “

” Em biết rồi ạ “

[……]

Tan làm cô không còn nhớ lời hắn nói nữa liền xuống dưới lầu bắt xe buýt. Đứng chờ một chút thấy một chiếc xe BMW dừng lại ngay trước mặt cô, cửa xe hạ xuống là gương mặt của Lãnh Vân. Cô liền nói: ” Lãnh tổng, tìm tôi có việc gì? “

” Không phải bảo em tan làm chờ tôi sao? Mau lên xe tôi chở em về nhà thu dọn đồ đạc “

” À tôi quên mất. Nhưng tại sao tôi phải thu dọn đồ đạc làm gì? “

” Chẳng phải em đồng ý làm người bên cạnh tôi sao? Người bên cạnh tôi đương nhiên phải dọn đến sống chung với tôi! ” Giọng nói của hắn toát lên vẻ không cho cô cơ hội cự tuyệt.

” Tôi không muốnnnnnn ” Cô nói như hét lên.

” Em không lên tôi liền xuống xe ôm em lên? Em rất muốn mọi người đều biết em là người bên cạnh tôi? ” Giọng nói hắn trầm xuống mang vẻ bỡn cợt.

” Được, được tôi lên ngay ” Cô vội vàng nhảy lên xe chỉ sợ ai thấy được thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.

” Nhà em ở đâu? “

” Khu nhà số 30 “

[……]

Đến nhà cô hắn nhanh chân bước xuống mở cửa cho cô.

” Cảm ơn anh ” Cô nói rồi bước đi mở cửa vào nhà.

” Em ở đây thật sao? ” Hắn ngạc nhiên nói.

” Tôi không ở đây thì ở đâu? “

” Theo như tôi điều tra thì nhà em cũng không đến nỗi thế này. “

” Anh dám điều tra tôi? ” Cô cố gắng nén giận mở miệng.

Lãnh Vân thấy cô có vẻ tức giận liền dịu giọng nói: ” Chỉ là tìm hiểu một chút về em dù sao em cũng là người bên cạnh tôi “

Cô không nói nổi hắn bước nhanh vào phòng thu dọn đồ đạc vào va li. Chừng 30 phút sau cô bước ra cất giọng nói: ” Có thể đi rồi “

” Nhanh như vậy đã xong? “

” Tôi không có nhiều đồ!!! ” Thật là một tên đàn ông phiền phức cái gì cũng hỏi được.

” Vậy được đi thôi “

[……]

Nhà cô và nhà hắn xa nhau đi một lúc lâu mới tới. Hắn chở cô vào một căn nhà phải băng qua một khu vườn hoa rất dài mới đến cửa chính. Hắn mở cửa cho cô, khi bước xuống cô mới thực sự kinh ngạc đó là một căn nhà màu trắng còn rất rộng.