Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 30: Chương 30





Cô vui vẻ nói: "Được a."
Tiêu Thanh Ninh không nói, thoạt nhìn không có ý kiến gì muốn phát biểu.

Chỉ là, anh liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Lâm Xảo Xảo một cái.

Quan hệ vợ chồng của hai người thoạt nhìn cũng không phải là một việc đáng giá hoài nghi.

Tuy rằng ngày thường Lâm Xảo Xảo cũng linh động đáng yêu, nhưng lại ở trước mặt người đàn ông này lộ ra một tư thái tiểu nữ khác mà anh chưa từng nhìn thấy.

Dương Hân oai đầu một chút, nhìn Tiêu Thanh Ninh.

"Thầy Tiêu, đi thôi."
Tiêu Thanh Ninh gật đầu.

Dương Hân đi anh được một đoạn, đi đến nửa đường, còn xoay người chớp đôi mắt một chút với Lâm Xảo Xảo, hoàn toàn là một bộ đã thực hiện được mánh khóe.

Cố Vi Ngôn nhìn bóng dáng hai người đang đi xa dần, hỏi Lâm Xảo Xảo: "Em cùng khuê mật của em lại đang hợp mưu làm cái gì?"
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Anh còn không nhìn ra tới a, Dương Hân thích thầy Tiêu, hôm nay em mời hai người ra ăn cơm chính là để cho hai người một cơ hội quen biết đâu."
Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô: "Cô ấy thích hay không thích thì anh không biết, nhưng anh xem ánh mắt của người đàn ông kia không đúng."
Lâm Xảo Xảo: "Ánh mắt nào a?"
"Ánh mắt nhìn em."
"......" Lâm Xảo Xảo thật hết chỗ nói nổi: "Anh không cần mẫn cảm như vậy được không, chuyện không có thật, hai người bọn em đơn thuần là tình thầy trò thôi."
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Em không có cái ý tưởng kia với anh ta, không thể hiện rằng anh ta đối với em cũng không có, em rất được người yêu thích nhưng chính em không biết."
Lâm Xảo Xảo dừng một chút.

Đây là bỗng nhiên được khen?
Cô cúi đầu cười trộm một chút.

Cố Vi Ngôn cảm giác được người trong ngực đang cười, xoay người, đem cô ôm chặt ở trong ngực, đôi tay vòng qua eo, trầm giọng nói: "Còn cười, hả?"
Lâm Xảo Xảo: "Vậy làm sao bây giờ, anh lại mang một bộ biểu tình đang bắt gian, rõ ràng việc gì cũng không có, may mắn vừa rồi Dương Hân đi ra, nếu không anh lại sẽ hiểu lầm, đến lúc đó thật đúng là em nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch a."
Cố Vi Ngôn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: "Anh không phải người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi như vậy."
Hôm nay Lâm Xảo Xảo trang điểm tương đối thanh đạm, thoạt nhìn rất thanh thuần.

"Thật sự?"
"Đương nhiên." Cố Vi Ngôn thống khoái trả lời.

Lâm Xảo Xảo thở dài, người này thật đúng là không nhận thức rõ ràng lắm về chính mình a.


Cố Vi Ngôn nhìn cô: "Sao vừa rồi em không đi cùng bọn họ?"
Lâm Xảo Xảo: "Không phải anh còn chưa ăn cơm?"
"Đúng vậy."
"Em đi cùng với anh."
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Cùng với anh?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu nói: "Em còn chưa từng cùng anh ra ngoài xã giao, rất nhiều người bên ngoài đều không quen biết em, chẳng lẽ anh không nghĩ đem em mang ra ngoài để cho người khác nhận thức một chút? Bằng không người khác cũng không biết là anh đã có vợ rồi."
"Đây là không có khả năng, người bên ngoài đều biết là anh đã kết hôn, anh chưa bao giờ che giấu việc này."
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Vậy hôm nay vừa lúc em cùng anh đi xã giao, cùng chồng tham gia xã giao cũng là việc nên làm của một người vợ tốt như em."
Cố Vi Ngôn nhẹ cong môi: "Trước kia lại không biết em thích tham gia loại chuyện này, anh cho rằng em sẽ chán ghét những trường hợp như vậy."
Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Đúng là em không quá thích trường hợp này, dù sao nó cũng có chút nhàm chán, nhưng ngẫu nhiên tham gia một chút cũng không có quan hệ."
Một câu nói của Cố Vi Ngôn nói toạc ra tiểu tâm tư của cô.

"Vì để chứng minh với người khác vị trí Cố phu nhân của em?"
Lâm Xảo Xảo dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở trước môi mỏng của Cố Vi Ngôn, bộ dạng thần bí hề hề.

"Hư, đừng nói ra chứ."
Cố Vi Ngôn bị cô đậu cười, bắt được ngón tay tác loạn của cô, sủng nịch nói: "Tốt, nếu em muốn cùng đi, anh liền mang em đi."
Lâm Xảo Xảo cúi đầu nhìn bản thân một chút: "Em ăn mặc thế này có vẻ không được phù hợp lắm?"
"Không quan hệ." Cố Vi Ngôn cầm lấy tay cô: "Em thế nào cũng đẹp."
Lâm Xảo Xảo nghe được lời này trong lòng có chút ấm áp.

Cố tiên sinh ngẫu nhiên sẽ nói một ít lời nói chân tình làm người cảm giác thực ấm lòng.

Lâm Xảo Xảo bị Cố Vi Ngôn nắm tay đi vào ghế lô.

Cô tham đầu tham não* nhìn thoáng qua, quả nhiên bên trong ngồi rất nhiều nhân sĩ tinh anh.

Cố Vi Ngôn đi vào, tầm mắt của rất nhiều người bên trong liền tập trung lại.

"Cố tổng."
Cố Vi Ngôn nhẹ gật đầu, đi vào, sau đó đi đến vị trí chính giữa nhất, nhẹ giọng nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là phu nhân của tôi, Lâm Xảo Xảo."
Lâm Xảo Xảo rất là đoan trang gật đầu một cái: "Chào mọi người, tôi là Lâm Xảo Xảo."
Người ngồi phía dưới thực nể tình cười cười.

"Đây vẫn là lần đầu tiên thấy Cố tổng mang phu nhân ra ngoài tham gia xã giao."
"Cố phu nhân thật xinh đẹp a, đứng với Cố tổng thật đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối."
"Tới, mau ngồi xuống đi."

"......"
"......"
Những nhân sĩ tinh anh này đều rất nhiệt tình, Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút câu nệ, nhưng mà người nói muốn đến cũng là mình, cho nên việc sắm tốt vai một Cố phu nhân đoan trang hiền thục cũng là điều cần thiết, tổng không thể làm Cố Vi Ngôn mất mặt.

Sau đó từng món ăn được đem đi lên, này bọn đàn ông liền tính là ăn cơm thời điểm cũng tại đàm luận một ít sinh ý thượng vấn đề, ngẫu nhiên có người tới kính rượu, Cố Vi Ngôn sẽ cầm chiếc ly trước mặt, nhẹ nhàng nâng cằm, rượu màu đỏ tươi chảy vào trong cổ họng, tư thái cao quý nho nhã.

Cũng có người tới muốn kính rượu Lâm Xảo Xảo, cô vừa mới định đem ly rượu trước mặt lên đáp lễ thì Cố Vi Ngôn liền nhàn nhạt ngăn trở.

"Ngượng ngùng, phu nhân của tôi không uống rượu, tôi thay cô ấy uống."
Cố Vi Ngôn nói như vậy, người khác cũng ngượng ngùng tiếp tục kính rượu.

Xem ra Cố Vi Ngôn thật sự thực bảo bối vợ của mình.

Chén rượu trước mặt Lâm Xảo Xảo được đổi thành một ly nước ép chanh.

Cô uống một ngụm, cảm giác hương vị rất ngọt, nước chanh ngọt thanh đọng lại ở đầu lưỡi.

Lâm Xảo Xảo vẫn luôn duy trì nụ cười khéo léo, cô rốt cuộc biết vì sao Cố Vi Ngôn rất ít kêu mình tham gia trường hợp này, ăn uống linh đình, vẫn luôn phải duy trì loại trạng thái này, thật sự rất mệt, hơn nữa biểu tình trên mặt đều có chút cương.

Lâm Xảo Xảo uống nước chanh uống nên đi muốn đi vào phòng vệ sinh.

Cô ở bên tai Cố Vi Ngôn nhỏ giọng nói: "Em đi ra ngoài một chuyến."
"Đi chỗ nào?" Cố Vi Ngôn nhìn cô.

"......!Phòng vệ sinh."
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Anh đi cùng em."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô cũng sẽ không lạc......!lại còn giống như trông trẻ con mà yêu cầu đi theo.

Cố Vi Ngôn đứng dậy cùng Lâm Xảo Xảo đi ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, Lâm Xảo Xảo liền thở ra một hơi thật mạnh.

Cố Vi Ngôn ở sau lưng cô cười khẽ: "Làm sao vậy?"
Lâm Xảo Xảo quay đầu lại nhìn anh: "Thật sự mệt."

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: "Chúng ta ở lại thêm một lát rồi trở về."
Lâm Xảo Xảo: "Như vậy có thể ảnh hưởng đến anh hay không?"
"Sẽ không, chỉ là một buổi xã giao đơn giản thôi."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, cô đi đến cửa phòng vệ sinh, quay đầu lại nhìn Cố Vi Ngôn một cái.

"Em đi vào trước."
Cố Vi Ngôn lên tiếng: "Ừ, anh ở bên ngoài chờ em."
Năm phút lúc sau, Lâm Xảo Xảo rửa tay, đi ra.

Cô nhìn Cố Vi Ngôn dựa đứng ở ven tường, một đôi chân dài ưu việt hiển lộ hoàn toàn, sườn mặt lập thể mà lại tinh xảo, anh an tĩnh đứng ở nơi đó, giống như một bức điêu khắc, thế nhưng từ trên người anh tìm không ra bất luận khuyết điểm gì.

Lớn lên đẹp cũng là một việc đáng giá kiêu ngạo a.

Nghe được tiếng bước chân, Cố Vi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Xảo Xảo đi ra, khóe mắt nhiều một tia ý cười.

"Xong?"
Lâm Xảo Xảo: "Xong."
Cố Vi Ngôn: "Đi thôi."
Lâm Xảo Xảo cười một cái: "Anh có một người đồng hành như vậy người khác có thể chê cười anh không a."
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Chê cười anh cái gì?"
"Chê cười anh là người thê khống, vợ đi chỗ nào anh cũng không yên tâm, còn muốn đi theo."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, thản nhiên nói: "Tùy tiện đi."
Bộ dáng của anh là không sao cả bộ dáng.

Sau đó lại vào ghế lô, Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên lại có điểm minh bạch Cố Vi Ngôn vì sao đi theo mình.

Vừa mở cửa ra, tầm mắt mọi người đều phóng lại đây.

Anh ấy cùng cô đi vào cảm giác còn tốt, nếu là một mình cô chỉ sợ vẫn là có chút xấu hổ.

Phỏng chừng Cố Vi Ngôn cũng đã suy xét tới trường hợp này rồi, biết rằng cô ở chỗ này có chút không thích ứng, sợ cô sẽ ngượng ngùng, cho nên muốn đi theo cô.

Suy nghĩ như vậy làm cho trong lòng Lâm Xảo Xảo có chút cảm động.

Cố Vi Ngôn người nam nhân này đôi khi chính là suy xét quá mức cẩn thận.

Cô suy xét đến, anh đều suy xét qua rồi.

Cô không suy xét đến, anh đều thay cô suy nghĩ mọi mặt.

Này không giống như là tìm một người chồng, mà ngược lại giống như là tìm một cái người giám hộ.

Bất quá, vừa bước vào, Lâm Xảo Xảo phát hiện nhân sĩ tinh anh nơi này xuất hiện một người không giống lúc trước.


Bên trong một đám nam sĩ xuất hiện một người phụ nữ giỏi giang mặc tây trang màu trắng.

Người phụ nữ có một mái tóc đen dài cuộn sóng đầy vũ mị, màu môi cực kỳ đỏ tươi, dùng môi đỏ như lửa cháy để hình dung cũng không quá chút nào, một đôi mắt mèo giống như tự mang phong tình, khóe mắt điểm xuyết thêm một viên lệ chí ở nơi đó, cả người liền tính không có biểu tình gì đã cực kỳ yêu diễm.

Lâm Xảo Xảo mặc dù cũng là nữ nhân, nhìn đến người này cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Thật xinh đẹp a.

Bất quá vừa rồi cô không nhìn thấy nữ nhân này, đây là vừa tới?
Nữ nhân tựa hồ là nhận được tầm mắt của Lâm Xảo Xảo, cũng nhìn lại đây, trên khóe mắt động một chút, sau đó mở miệng.

"Vị này chính là Cố phu nhân trong truyền thuyết?" Cô ta hơi hơi cười một chút, thanh âm có chút khàn khàn, thoạt nghe là giọng của loại người đã hút thuốc rất nhiều năm.

Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn một cái.

Biểu tình trên mặt Cố Vi Ngôn nhàn nhạt.

Lâm Xảo Xảo gật đầu, lễ phép trả lời: "Xin chào, tôi là Lâm Xảo Xảo."
Nữ nhân câu môi: "Xin chào, tôi tên Ngụy Na, lần đầu gặp mặt, thật cao hứng." Nói xong cô ta giơ chén rượu trước mặt mình lên.

Lâm Xảo Xảo cũng giơ ly của mình lên.

Ngụy Na nhìn nhìn nước chanh bên trong cái ly của Lâm Xảo Xảo, nhướng mày, chưa nói cái gì, đem rượu vang đỏ bên trong ly uống một hơi cạn sạch.

Lâm Xảo Xảo cũng nhấp một ngụm nước chanh bên trong ly.

Với giác quan thứ sáu của người phụ nữ, cô cảm giác nữ nhân này đối với cô không có quá nhiều hảo cảm, ngược lại có một chút địch ý như vậy, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là có thể cảm giác được.

Ngụy Na đặt ly rượu xuống, đầu ngón tay đặt ở trên huyệt Thái Dương, nhìn Lâm Xảo Xảo, cười khẽ một chút.

"Lúc trước liền nghe nói Cố phu nhân là một người xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh xứng với thực."
Lâm Xảo Xảo hồi lấy cười, nói: "Cảm ơn, cô cũng thật xinh đẹp."
Ngụy Na lại lắc đầu, cười nói: "Xinh đẹp lại có ích lợi gì đâu, có thể tìm được một người đàn ông yêu mình mới là quan trọng nhất, cô rất may mắn, là một người rất có vận khí."
Nói xong, cô ta lại rót một ly rượu cho mình, kính kính Lâm Xảo Xảo.

Cố Vi Ngôn liếc mắt một cái, chưa từng có nhiều cảm tình, thậm chí có chút lạnh nhạt.

Trong buổi đó, Ngụy Na có cùng Cố Vi Ngôn nói vài câu nhưng phản ứng của Cố Vi Ngôn cũng thực lãnh đạm, nhìn qua là một bộ dáng không muốn giao lưu nhiều.

*Tham đầu tham não: Ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò.

◇Thủy hử truyện: "Quan khán chi gian, chỉ kiến thụ ảnh lí nhất cá nhân tham đầu tham não, vọng liễu nhất vọng, thổ liễu nhất khẩu thóa, thiểm nhập khứ liễu",,,, (Đệ lục hồi) Trong lúc ngóng nhìn, chỉ thấy trong bóng cây một người đương rình, y ngó một cái, nhổ một miếng nước bọt, rồi lẻn mất..