Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 38



Cố Vi Ngôn: "Cho em hai lựa chọn."

"Hả?"

"Công chúa ôm hay là cõng em?"

"......"

"Vẫn là công chúa ôm đi, em sợ đè nặng lên bảo bối nhi."

Nói xong, Cố Vi Ngôn tâm tình không tồi tiếp tục ôm Lâm Xảo Xảo đi vào.

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ cười một chút, đầu chôn ở cổ Cố Vi Ngôn.

Cố Vi Ngôn đối xử tốt như vậy làm cho cô cảm giác mình giống như một người ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác.

Ngày hôm sau.

Tin tức Lâm Xảo Xảo mang thai hai bên cha mẹ đều đã biết.

Buổi sáng Lâm Xảo Xảo mới vừa tỉnh liền nghe được dưới lầu có chút âm thanh ồn ào, cô mơ hồ rời khỏi giường, sau đó phát hiện Cố Vi Ngôn bên người sớm đã không thấy.

Hẳn là đi làm rồi.

Lâm Xảo Xảo không biết trong nhà có ai tới, cho nên muốn đi xuống nhìn xem.

Lâm Xảo Xảo nghĩ vậy nên chạy nhanh xuống dưới, ngay cả việc xỏ dép lê đều quên mất, đi chân trần đi xuống.


Dù sao hiện tại là mùa hè, sàn nhà cũng không lạnh, cô cũng không có cảm giác gì.

Đi xuống cầu thang, Lâm Xảo Xảo có chút trợn tròn mắt.

Hôm nay trong nhà thật đúng là náo nhiệt.

Tào Tuyết cùng Lâm gia cha mẹ đều ngồi ở phòng khách, ngay cả Cố Vi Ngôn cũng ở đó.

Cố Vi Ngôn là người đầu tiên nghe được âm thanh, sau đó nhìn về hướng thang lầu bên kia.

Cố Vi Ngôn liếc mắt liền nhìn thấy được một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, bên trên móng chân còn sơn màu hồng phấn phấn nộn nộn, có vẻ phá lệ trắng nõn.

Cố Vi Ngôn đi qua đó.

Lâm Xảo Xảo tò mò nhìn anh: "Sao anh lại ở nhà?"

"Hôm nay công ty không bận."

"Như vậy a......"

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô: "Không đi dép?"

Lâm Xảo Xảo nhìn đôi chân trần của mình một chút, cũng cười.

"Em đã quên."

Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Chờ."

Lâm Xảo Xảo đứng ở tại chỗ, nhìn Cố Vi Ngôn cầm một đôi dép lê đi tới.


Lâm Xảo Xảo ngoan ngoãn xỏ dép lê vào chân.

Cố Vi Ngôn mang theo Lâm Xảo Xảo đi tới chỗ phòng khách.

Lưu Lam nhìn Lâm Xảo Xảo, quan tâm hỏi: "Xảo Xảo, mẹ nghe Tiểu Cố nói con mang thai?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng vậy, ngày hôm qua vừa mới phát hiện, sau đó đi bệnh viện kiểm tra."

"Đã bao lâu?"

"Vừa mới một tháng."

Lưu Lam vui sướng nở nụ cười: "Đây chính là một chuyện tốt a."

Lâm Quốc Phong ở một bên gật đầu: "Đây đều là việc thuận theo tự nhiên, phỏng chừng đứa nhỏ này sinh ra vừa lúc là mùa xuân, mùa đó khá tốt."

Tào Tuyết dịu dàng cười một chút.

"Xảo Xảo cũng là người có phúc, lúc trước còn chưa tính toán có con, vậy mà vừa mới có ý niệm đã lập tức mang thai rồi."

Lưu Lam gật đầu tán đồng nói: "Không phải sao, Xảo Xảo nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ rất may mắn, hiện tại gả cho Tiểu Cố đương nhiên càng hạnh phúc."


Tào Tuyết cũng là một người có thể nói: "Đừng nói như vậy, Vi Ngôn có thể cưới Xảo Xảo cũng là phúc khí của Cố gia chúng tôi."

Lưu Lam có điểm thụ sủng nhược kinh.

Không nghĩ tới hôm nay bà thông gia lại hòa hòa khí khí như vậy, còn cùng bà khiêm tốn với nhau một chút.

Kỳ thật họ ở chung cũng không nhiều, phía trước cũng chỉ gặp qua vài lần, nhiều lắm coi như hòa khí.

Bởi vì Lưu Lam cũng biết loại người như Tào Tuyết không phải người ở cùng một thế giới với bà, hơn nữa vừa nhìn bà ấy sẽ thấy được một cổ tử ngạo kính, Lưu Lam cũng không muốn vội vàng mặt nóng dán mông lạnh*.

(*)mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt

Không nghĩ tới, người này cũng là người dễ nói chuyện.

Lưu Lam nở nụ cười: "Đều giống nhau, bọn nhỏ sống tốt là được."
Tào Tuyết nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo, con có yêu cầu gì thì nói với chúng ta, chúng ta nhất định đem hết khả năng của mình thỏa mãn nhu cầu của con."

Lâm Xảo Xảo cảm thấy cô bị trận thế dọa này rồi.

Chỉ là mang thai mà thôi...... Những người này cũng quá coi trọng......

Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Không có việc gì, con cũng không có kiều khí như vậy, mọi người không cần quá lo lắng, bình thường là được rồi, quá chăm sóc thì ngược lại con lại không được tự nhiên."

Lưu Lam cùng Tào Tuyết nhìn nhau.

"Đứa nhỏ này, không được tự nhiên gì chứ."

Cha mẹ hai bên ở chỗ này thảo luận nửa ngày, vốn dĩ Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân đã tỉnh ngủ nhưng khi nghe bọn họ nói chuyện lại cảm thấy bản thân mơ màng sắp ngủ.

Khoảng mười giờ thì mọi người bắt đầu rời đi.
Lâm Xảo Xảo nhịn không được ngáp một cái.

Cố Vi Ngôn nhìn cô: "Mệt nhọc?"

"Vốn dĩ không buồn ngủ nhưng nghe ba mẹ nói chuyện em lại cảm thấy mệt nhọc."

Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Nếu mệt thì em ngủ tiếp đi."

Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Em muốn đi tắm rửa, lát nữa còn phải đi ra ngoài đâu."

"Đi ra ngoài?" Cố Vi Ngôn nhìn cô.

"Đúng vậy, buổi chiều còn phải đi học môn thư pháp mà."

Cố Vi Ngôn tự hỏi một chút: "Hiện tại em mang thai vẫn còn muốn đi học sao?"

"Đương nhiên." Lâm Xảo Xảo không có gì do dự nói: "Em hiện tại thật vất vả mới có một chút tiến bộ, nếu bây giờ từ bỏ thì nỗ lực lúc trước đều uổng phí, em mới không cần đâu, lại nói, người bảo em phải học tập thật tốt không phải là anh sao."

Cố Vi Ngôn: "Anh chỉ là nghĩ em như vậy thì sẽ không tiện."

"Có cái gì không tiện."
Lâm Xảo Xảo có chút hoài nghi nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Không phải anh vì nguyên nhân nào đó nên mới nhân cơ hội nói thế đi?"

Cố Vi Ngôn nhìn cô, đạm nói: "Em có thể đoán được anh nghĩ như thế nào hả?"

"Có chút đi......"

"Vậy anh nghĩ như thế nào?"

"......" Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn, cảm giác nếu thật sự nói Cố Vi Ngôn ghen gì đó, anh chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Mình không nói vẫn tốt hơn.

"Không có gì, em tin tưởng anh không phải loại đàn ông có lòng dạ hẹp hòi." Nói xong, Lâm Xảo Xảo chuẩn bị đứng dậy.

Cố Vi Ngôn lại kéo cô một chút, Lâm Xảo Xảo vừa lúc ngã vào trong ngực Cố Vi Ngôn.

Lâm Xảo Xảo cảm giác có độ ấm nóng cháy ở phía sau mình.

Cô khó chịu giật mình.

Cố Vi Ngôn vòng tay ôm eo cô, trầm thấp nói: "Vậy em đoán đúng rồi, anh chỉ mượn đề tài, anh là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi."
Lâm Xảo Xảo: "............" Khó có được lúc người này thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sự thật bản thân thích ăn dấm.

Nhìn người trong ngực không nói lời nào, Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Tức giận?"

Lâm Xảo Xảo ồm ồm: "Nào dám, anh là Cố tổng, làm sao em dám cùng anh đối nghịch."

Cố Vi Ngôn nhướng mày.

Hiện tại còn học được trào phúng người.

Cánh tay anh vừa động, Lâm Xảo Xảo ngồi trên đùi anh liền thay đổi một vị trí.

Vị trí này của hai người vừa lúc có thể nhìn được đối phương.

"Em gọi anh là Cố tổng?"

"...... Đúng vậy."

Cố Vi Ngôn không vừa lòng nắm cằm Lâm Xảo Xảo, hơi hơi mị mắt.

"Cố tổng là để em gọi sao?"

"...... Anh vốn dĩ là Cố tổng, chẳng lẽ em không thể gọi?"

"Anh là, nhưng cách xưng hô này không phải để em gọi."

"Vậy em nên gọi cái gì đây......?"
Cố Vi Ngôn cười nhạt một chút: "Gọi chồng."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Cái gì a, người này lại còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo ngồi đó nháo tiểu tính tình, ngược lại khơi dậy một ít hứng thú.

Có lẽ nam nhân nào cũng đều có một chút ác thú vị như vậy.

Cô càng không muốn gọi, Cố Vi Ngôn càng có ý muốn nghe.

"Gọi hay không?"

Lâm Xảo Xảo tiểu tính tình cũng nháo lên, ngạnh cổ nói: "Không gọi."

Cố Vi Ngôn nhướng mày, không nói chuyện.

Lâm Xảo Xảo xem Cố Vi Ngôn không nói lời nào, trong lòng có chút buồn bực, sau đó quay đầu lại nhìn xem.

Không ngờ, vừa quay đầu lại làm cho đôi môi hai người trực tiếp chạm nhau.

Cô hơi hơi mở to đôi mắt một chút.

Cố Vi Ngôn khóe miệng mỉm cười, dần dần gia tăng nụ hôn này.

Cố Vi Ngôn là người có hôn kỹ rất tốt, trong ôn nhu mang theo một chút thô bạo làm người mơ màng, rồi cực kỳ giàu kỹ xảo.
Lâm Xảo Xảo vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình cùng Cố Vi Ngôn hôn sâu, bản thân cô thiếu chút nữa tắc thở.

Hiện tại hôn nhiều rồi, cô cũng có một chút kỹ xảo nho nhỏ.

Tuy rằng ở trước mặt Cố Vi Ngôn chỉ có thể xem như đồ đệ gặp sư phụ.

Kết thúc nụ hôn, Lâm Xảo Xảo cảm giác đầu lưỡi của mình đều có chút hơi hơi tê dại.

Cô liếm đầu lưỡi một chút, cảm giác suy nghĩ có chút không rõ.

Là bị Cố Vi Ngôn hôn ngốc.

Sau đó Cố Vi Ngôn lại gần một chút, nở một nụ cười được phúc hắc khi thực hiện được mánh khóe.

Lâm Xảo Xảo nhìn nụ cười của anh, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi trong lúc bản thân ý thức mông lung đã bị Cố Vi Ngôn buộc gọi một tiếng "Chồng"......

Tuy rằng âm thanh cực kỳ mỏng manh, nhưng đó cũng là gọi.

Vốn dĩ khuôn mặt Lâm Xảo Xảo đã có chút ửng đỏ, lập tức càng thêm đỏ.
Con người Cố Vi Ngôn này......!

Lâm Xảo Xảo giãy giụa muốn từ trên đùi Cố Vi Ngôn đúng dậy, Cố Vi Ngôn cười một chút, nhìn cô đứng lên, cũng không ngăn trở, chỉ nói một câu.

"Cẩn thận một chút, đừng nóng giận, bằng không bảo bối nhi của anh sẽ cảm nhận được."

Lâm Xảo Xảo liếc mắt trừng anh một cái: "Anh chỉ biết bảo bối nhi của anh, có vẻ em đối với anh đã không còn quan trọng."

Cố Vi Ngôn: "Ai nói, trong bụng là tiểu bảo bối, người đứng ở trước mặt anh chính là đại bảo bối nhi."

Hoa ngôn xảo ngữ!

Lâm Xảo Xảo quyết định bản thân vẫn nên đi tắm trước, dù sao ở chỗ này cùng Cố Vi Ngôn đấu trí khẳng định là đấu không lại anh.

Người đàn ông này quá đa mưu túc trí.

Lâm Xảo Xảo đi tắm rửa, lúc ra ngoài toàn thân thư giãn thoải mái, cô trang điểm đơn giản một chút, son môi cũng tương đối nhạt.
Cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, trên chân đi một đôi giày đế bằng màu vàng cam.

Kỳ thật lúc trước có đôi khi cô cũng thích đi giày cao gót, dù sao nó cũng làm cho chân mình đẹp lên, hơn nữa cô cũng không phải đi đường nhiều, cho nên đi không mệt.

Nhưng mà hiện tại không lúc đó, trong bụng còn có một tiểu baby, chú ý một chút vẫn tốt hơn.

Lâm Xảo Xảo chuẩn bị xong thì xuống lầu, nhìn thấy đồ ăn vừa lúc đã làm xong.

Cố Vi Ngôn ngồi ở trước bàn ăn, văn nhã sửa sang lại khăn ăn.

Lâm Xảo Xảo tâm tình cũng không tệ lắm đi qua đó: "Thơm quá a."

Cố Vi Ngôn nghe được âm thanh, ngẩng đầu, nhìn Lâm Xảo Xảo, cười một tiếng.

"Hôm nay thật xinh đẹp."

"Thật sự?"

"Ừ." Cố Vi Ngôn bổ sung nói: "Thật xinh đẹp, làm anh bỗng nhiên có cảm giác thấy được bộ dáng lúc em học đại học."
"Anh đã từng thấy dáng vẻ đại học của em......?" Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc hỏi.

"Không có."

"......"

Cố Vi Ngôn cười một chút: "Nhưng có thể tưởng tượng được, khi đó hẳn là em sẽ giống như hiện tại ngây ngô cùng non nớt, hơn nữa trước khi em gặp anh vẫn thực đơn thuần."

"...... Đúng, gặp anh thì cái gì em cũng đã hiểu."

Cố Vi Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Em trưởng thành, cũng nên cái gì cũng hiểu."

Tay cầm đũa của Lâm Xảo Xảo run lên một chút.

Người này sao còn có thể nghiêm trang lái xe như vậy.

Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng.

"Hiện tại em cũng rất đơn thuần."

Cố Vi Ngôn gật đầu, cũng không muốn cùng Lâm Xảo Xảo tranh luận gì.

Tiểu thê tử của mình xác thật rất đơn thuần, chẳng qua ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ ra một ít thủ đoạn đáng yêu mà lại dụ người tới câu dẫn anh.
Bất quá loại tiểu tình thú này giữa hai vợ chồng Cố Vi Ngôn tỏ vẻ thực vừa lòng, nếu Lâm Xảo Xảo có nhiều loại kịch bản này một chút hoặc là càng lớn mật một chút, anh nghĩ rằng anh cũng sẽ rất thích.