Cố Vi Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nheo mắt, nhìn biển số xe của chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ kia, môi nhẹ nhàng câu lên một chút.
"Không cần phải để ý."
Vương Hạo Vũ nhíu mày: "Vì sao vậy Cố tổng, người kia là ai vậy, vừa rồi tôi đã có cảm giác chiếc xe này luôn đi theo chúng ta."
Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: "Người trên chiếc xe kia là phu nhân của tôi."
" Phu nhân tổng tài?" Vương Hạo Vũ có chút khiếp sợ nói.
"Ừ."
"Tại sao lại như vậy......"
Cố Vi Ngôn nhìn về phía Vương Hạo Vũ, nhẹ giọng nói: "Cậu chưa kết hôn, đương nhiên sẽ không hiểu."
Vương Hạo Vũ: "......"
Trong lúc vô tình còn bị rải một chậu cẩu lương......
Bất quá người sáng suốt đều có thể thấy được, Cố tổng cùng phu nhân ân ái như vậy, hẳn là phu nhân không yên tâm cho nên theo ở phía sau để muốn tới đưa đưa. Vương Hạo Vũ có nghe tổng tài nói phu nhân đang mang thai, khẳng định Cố tổng lo lắng thân thể của phu nhân nên không cho cô ấy đưa.
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Đúng là như thế."
Vương Hạo Vũ: "Tổng tài, tôi cũng muốn kết hôn."
"Có bạn gái không?"
"Không có......"
Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Trước đó tìm được bạn gái đi."
"A, vâng......"
Tới đại sảnh sân bay, Cố Vi Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được một thân ảnh thiến lệ đang né tránh.
Lâm Xảo Xảo hoàn toàn là theo bản năng tự mình trốn tránh.
Cho rằng bản thân trốn ở trong một đám người, nếu mình không đi xem Cố Vi Ngôn bên kia thì anh cũng sẽ không thấy mình.
Cho đến khi.
Cố Vi Ngôn bước chân dài hướng về phía cô mà đi tới.
Trước người bỗng nhiên nhiều một bóng ma lớn.
Lâm Xảo Xảo không tự chủ được ngẩng đầu lên.
Thấy được khuôn mặt anh tuấn của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo có chút xấu hổ cười một chút.
"Thật trùng hợp." Cố Vi Ngôn trong mắt mỉm cười: "Chẳng lẽ, hôm nay em cũng muốn đi công tác?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Ai nói, bây giờ em tới để đưa bạn bè."
Cố Vi Ngôn nhìn xung quanh một chút, "Bạn bè đâu?"
"......" Lâm Xảo Xảo chối không nổi nữa, cuối cùng bản thân tự sa ngã, đơn giản là không đánh đã khai.
"Được rồi, em thừa nhận, em đi theo anh tới."
Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướng mày.
Lâm Xảo Xảo nhỏ giọng không tự tin nói: "Chỉ là em không yên tâm thôi mà, nghĩ tới để xem anh, hơn nữa chỉ là đưa anh đến sân bay thì có chuyện gì a?"
Người trước mặt lại bỗng nhiên không có thanh âm.
Lâm Xảo Xảo buồn bực nhìn anh.
Lại nhìn đến khi Cố Vi Ngôn cười nhìn cô: "Không thể ngờ được, Cố phu nhân đối với Cố mỗ thật đúng là yêu sâu đậm."
Lâm Xảo Xảo lập tức mặt đỏ bừng.
Lời này của anh, cô cũng không thể phản bác lại được.
Nó cũng đúng là sự thật.
Vừa rồi lúc cô ở nhà nhìn Cố Vi Ngôn đi liền cảm giác trong lòng vắng vẻ, cho nên muốn tới đưa anh.
Cho dù anh không biết cũng tốt, ít nhất trong lòng mình cũng dễ chịu một chút.
Ai có thể nghĩ đến, cô lại bị Cố Vi Ngôn phát hiện.
Cũng thật là lão mã thất móng trước*. (Chỗ này lúc mình đọc bản convert không hiểu, tìm cũng không ra, mong bạn nào biết thì giúp mình với)
Lâm Xảo Xảo có chút nhụt chí: "Thôi, dù sao cũng đã bị anh phát hiện, anh muốn mắng em như thế nào thì nói đi."
Cố Vi Ngôn: "Làm sao anh có thể mắng em, anh cảm động còn không kịp."
Lâm Xảo Xảo nhìn anh: "Di, anh không tức giận?"
Cố Vi Ngôn: "Xem mặt mũi của phần tình yêu em dành cho anh, không tức giận."
Lâm Xảo Xảo cười hì hì lại vui vẻ lên.
Hai người lại ở chỗ này triền miên trong chốc lát, cũng chỉ khổ cho Vương Hạo Vũ còn đứng ở một bên, chức trách đi theo bên cạnh tổng tài chẳng lẽ còn bao gồm phải ăn loại cẩu lương hạng nhất này nữa sao?
Cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng quá ân ái đi......
Hắn là một thanh niên độc thân đứng xem trong lòng thật sự có chút chua xót a.
Cuối cùng, Cố Vi Ngôn đã tới thời gian lên máy bay, hai người cũng nên tách ra.
Nhìn bóng dáng Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng thở dài.
Cô xoay người, lấy di động ra, mở ra WeChat, chuẩn bị nhắn tin ——
"Chồng tớ đi công tác rồi, buổi tối có muốn tới nhà tớ hay không?"
Người mà cô nhắn tin là Dương Hân.
Ông xã không còn nữa, may mắn còn có chị em tốt cũng nhau chơi.
Lâm Xảo Xảo cảm giác sinh hoạt vẫn rất là tốt đẹp.
Nhưng mà không biết sao lại thế này, hoặc là do vừa rồi Lâm Xảo Xảo vừa đi vừa nhắn tin, đôi mắt có chút hoa, lại không cẩn thận liền nhắn tới Wechat của Cố Vi Ngôn đang trên máy bay.
Ban đầu Lâm Xảo Xảo cũng không có phát hiện, trực tiếp tắt màn hình đi.
Cho đến khi di động rung lên.
Lâm Xảo Xảo cầm lấy di động tới nhìn tin nhắn bên trên, lại nhìn thấy Cố Vi Ngôn gửi tới một chữ ngắn ngủn ——
"Hả?"
Chỉ một chữ ngắn ngủn, trong đó ý vị rất sâu.
Lâm Xảo Xảo chớp chớp đôi mắt một chút, mở lịch sử trò chuyện ra.
Sau đó đôi mắt trợn to, tại sao lại...... Lại gửi tới chỗ của Cố Vi Ngôn rồi......
Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút xấu hổ, lại gửi một cái biểu tình bao gương mặt tươi cười qua đó, sau đó giải thích nói ——
Gửi sai rồi, ngượng ngùng.
Cố Vi Ngôn trả lời lại rất nhanh ——
"Vốn dĩ chuẩn bị nhắn cho ai?"
Lâm Xảo Xảo: Là cho Dương Hân, đừng loạn tưởng.
Cố Vi Ngôn lúc này đã gửi một cái dấu chấm câu lại đây ý nghĩa càng ngắn gọn, biểu đạt cảm xúc của bản thân.
Cố Vi Ngôn:.
Trước khi chia ly vẫn còn lưu luyến chia tay, vậy mà vừa quay người đã lại tìm chị em của mình tới vui vẻ trong nhà?
A! Nữ nhân.
Cố Vi Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu một chút, nói với Vương Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh: "Tìm vợ thì không cần tìm người sẽ hống người."
Vương Hạo Vũ khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy, Cố tổng?"
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Dễ dàng chịu đả kích."
Vương Hạo Vũ: "......?"
Tiểu bạch kiểm trên vấn đề yêu đương lộ ra biểu tình đơn thuần lại ngây thơ.
Sau đó Lâm Xảo Xảo dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Hân, Dương Hân không biết đang vội cái gì đó, nói là hôm nay không rảnh, hôm nào lại cùng Lâm Xảo Xảo tụ hội sau, đến lúc đó sẽ đền bù cho cô.
Lâm Xảo Xảo ngửi thấy được một tia khả nghi.
Dương Hân có việc gì mà vội? Ngày thường rõ ràng là một người vô cùng rảnh rỗi.
Hơn nữa vừa rồi ngữ khí nói chuyện kia, có chút xấu hổ mang tao, nghe thấy cũng không giống như đang bận rộn về công việc.
Cô cảm giác đại khái là bởi vì nam nhân.
Cùng lắm thì nếu cô ấy không tính toán nói ra thì Lâm Xảo Xảo nghĩ qua mấy ngày nữa gặp mặt lại hỏi cô ấy vậy.
Buổi tối lúc Lâm Xảo Xảo trở về vốn dĩ tâm tình cũng không tệ lắm, dì giúp việc làm đồ ăn cũng rất phong phú, nhưng không biết tại sao lúc cô ăn lại có cảm giác buồn nôn, Lâm Xảo Xảo lập tức không nhịn xuống liền chạy về phía phòng vệ sinh để phun hết ra.
Cô hoãn một hồi lâu, mới cảm giác bản thân tốt hơn một chút.
Dì giúp việc có chút không yên tâm nhìn Lâm Xảo Xảo: "Cố phu nhân, có phải cháu cảm thấy không thoải mái hay không?"
Lâm Xảo Xảo: "Có một chút......"
"Kia nếu không...... Tôi giúp cháu gọi điện báo cho Cố tiên sinh đi?"
Lâm Xảo Xảo xua tay thật nhanh: "Không cần, cháu đây là hiện tượng nôn nghén bình thường thôi, không cần thiết báo cho anh ấy đâu."
Cố Vi Ngôn lúc này vừa mới đi, hiện tại chỉ sợ là máy bay còn chưa có đáp đất, cô lại không muốn làm ngày đầu tiên Cố Vi Ngôn đi công tác lại chỉ vì bản thân mình mà phải lo lắng gì đó.
Loại hiện tượng nôn nghén này có lẽ qua một lát nữa sẽ tốt hơn.
Buổi tối Lâm Xảo Xảo tắm rửa xong, di động đặt ở trên bàn rung lên.
Lâm Xảo Xảo cầm lên, phát hiện là Cố Vi Ngôn yêu cầu video call.
Cô chỉnh sửa lại đầu tóc của mình một chút, sau đó chấp nhận yêu cầu của Cố Vi Ngôn.
"Đinh" một chút.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Vi Ngôn liền xuất hiện ở trong màn hình.
Tuy là loại này không có bất luận cái gì lự kính mỹ nhan cameras bên trong Cố Vi Ngôn nhan giá trị cũng là thực có thể đánh, cao thẳng mũi cùng thâm thúy con ngươi làm hắn thoạt nhìn phá lệ ngũ quan lập thể cùng tinh xảo.
Trong mắt anh mỉm cười nhìn quần áo của Lâm Xảo Xảo bên trong màn hình di động.
"Mới vừa tắm rửa xong?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo nắm thật chặt áo tắm dài trên người của mình.
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng cười một chút: "Ở trước mặt anh thì còn có cái gì để thẹn thùng."
Lâm Xảo Xảo: "Không có, em chỉ là sửa sang lại quần áo một chút......"
Cố Vi Ngôn cũng chỉ là cười, tựa hồ đã biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì.
Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn khung cảnh sau lưng Cố Vi Ngôn: "Bây giờ anh đang ở khách sạn sao?"
Cố Vi Ngôn: "Đúng vậy."
"Thoạt nhìn bài trí của căn phòng cũng không tệ lắm."
Cố Vi Ngôn: "Cố phu nhân."
"Hả?"
"Muốn kiểm tra phòng cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng anh cũng sẽ hiểu được ý của em thôi."
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Anh đừng có hiểu lầm, em không có ý khác."
Cố Vi Ngôn: "Đúng vậy, em không có ý khác, là anh hiểu lầm, nhưng mà bây giờ anh muốn cho em xem xem căn phòng anh ở, làm cho phu nhân có thể chỉ điểm cho anh một chút."
Lâm Xảo Xảo: "Được thôi, nếu anh đã chủ động như vậy, thì em sẽ xem giúp anh vậy."
Cố Vi Ngôn quay cho Lâm Xảo Xảo nhìn một vòng, có thể nhìn ra được nơi này thật sự chỉ có Cố Vi Ngôn một người cư trú.
Hơn nữa còn là phòng tổng thống, có thể nói là có tiền phi thường tùy hứng.
Lâm Xảo Xảo nhìn thời gian trên đồng hồ, hiện tại là khoảng 10 giờ tối, hỏi Cố Vi Ngôn: "Anh tắm xong chưa?"
Cố Vi Ngôn: "Bây giờ thì chưa, anh mới từ bên ngoài trở về, vừa trở về liền nghĩ gọi video cho em, nhìn xem em."
"Muốn nhìn thấy em gấp như vậy sao."
"Đó là đương nhiên, rất ít chia xa, cho nên chợt gặp phân ly, rất là tưởng niệm phu nhân."
Mà bên này màn hình Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ngây ngô thiếu nữ.
Loại tươi cười này tuyệt đối không cố tình là có thể ngụy trang ra được, mà là không tự chủ được lộ ra ngoài.
Đại khái là cảm giác ở cùng người mình yêu thì mỗi ngày đều là Lễ Tình Nhân đi.
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu.
Cố Vi Ngôn không nhận được câu trả lời mình mong muốn nên đành phải tự mình hỏi.
"Em thì sao, phu nhân có nhớ anh hay không?"
Lâm Xảo Xảo trả lời: "Anh đoán xem."
Cố Vi Ngôn cười: "Nếu muốn anh đoán nói, vậy em nhất định có nhớ anh, dù sao thì anh chính là gối ôm hình người của em cộng thêm lò sưởi ấm tay, anh đi xa nhà chỉ sợ em vẫn có chút không thích ứng đi."
Lâm Xảo Xảo cười ra tiếng: "Đúng, em nhớ anh."
Cố Vi Ngôn mặt mày đều mang theo ý cười nhẹ nhàng, cảm giác đó cùng anh trong trạng thái công tác hoàn toàn không giống nhau .
Có lẽ chỉ ở trước mặt Lâm Xảo Xảo, anh mới có thể biến thành người không hề có gánh nặng như vậy.
Cho nên yêu là giải phóng chính mình, là thẳng thắn thành khẩn tương đãi, là toàn tâm toàn ý.
Cố Vi Ngôn hỏi: "Hôm nay cảm giác thế nào?"
"Còn khá tốt."
"Có cảm giác buồn nôn không?"
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Khụ, không có."
Cố Vi Ngôn quan sát đến biểu tình trên mặt cô: "Thật sự?"
"Vâng, thật sự."
"Không cần gạt anh."
Lâm Xảo Xảo: "Sao có thể, hiện tại em ăn uống rất tốt, anh không cần phải lo lắng lạp, đi công tác thật tốt, nhỡ đâu sau khi anh đi công tác trở về là có thể nhìn thấy một người đã tăng lên ba bốn cân thì sao, đến lúc đó em liền phải khóc cho anh xem."
Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Nếu được như vậy thì đó cũng là một chuyện tốt, em béo anh cũng thích."
Lâm Xảo Xảo nhìn rương hành lý phía sau Cố Vi Ngôn còn đặt ở nơi đó là biết người này một ngày đều vội chân không chạm đất.
Bỗng nhiên cô ám chọc chọc hướng về phía sau anh nhìn thoáng qua, nói: "Lát nữa khi anh tắm rửa xong thì đừng quên dùng cái kia......"
"Cái gì?"