Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 3



Thừa dịp ban ngày Hề Quảng Bình đang làm nhiệm vụ, Hề Nhụy thật vất vả mới giải được cấm túc cuối cùng cũng lấy lại được tự do.

Trong sương phòng lầu hai của Du Minh phường, nữ tử một mặc váy áo xanh nhạt trong tay đang cầm một chiếc lò lưu ngân phi hoa, nghe cửa phòng bị đẩy ra "Két" một tiếng mới nâng mắt lên.

"Nhụy Nhụy." Giang Dư Mộc nhíu mày quay lại.

Hề Nhụy vốn cực kỳ xinh đẹp, cũng không phải diễm lệ đoạt người, ngũ quan của nàng lộ ra một ít mềm mại tinh tế của quý nữ kinh đô, mặt mày như họa, sóng mắt lấp lánh rực rỡ.

Lúc này nàng mặc một bộ váy nhung trắng thêu hoa, áo choàng gấm đỏ nhạt mềm mại, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tóc mây bông bềnh.

"A Mộc”. Thấy người trước mặt, trong nháy mắt Hề Nhụy lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cởi mũ che xuống đưa cho Văn Nhân, lúm đồng điếu hai bên má như ẩn như hiện.

Nghe giọng nói của nàng ủy khuất, Giang Dư Mộc có chút buồn cười, nàng ít nhiều cũng biết chuyện mấy ngày nay Hề Nhụy đã trải qua.

Vì thế tránh nặng tìm nhẹ, liền khẽ hỏi: "Hôm nay sao lại không thấy cô mặc chiếc váy Bách Điệp Như Ý Nguyệt tâm tâm niệm niệm trước kia?”.

Nàng nhớ rõ vì muốn may bộ váy mới này nên Hề Nhụy tích góp ngân lượng rất lâu, lại lôi kéo người khác mới mua được một đoạn lụa tuyết đỏ rực rỡ kia.

Hôm nay thật vất vả mới có thể ra ngoài nhưng lại không mặc vào một phen thật sự không giống với tác phong của nàng.

Không đề cập đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới Hề Nhụy liền buồn bực đến cực điểm.

Nàng đi tới bên cạnh bàn tử đàn, tay bưng chén trà bạch ngọc nhấp một ngụm lớn, tức giận nói: "Bị vạch trần!”.

Quan thần ở kinh đô có bổng lộc thấp, phụ thân lại cực kỳ thanh liêm, bởi vậy Hề gia cũng không tính là giàu có, mỗi tháng nàng cũng chỉ có một lượng bạc lẻ tiêu vặt.

Nhưng nàng lại tâm tâm niệm niệm lụa tuyết mới của Cẩm Hòa lâu, mấy tháng không ra ngoài mua sắm mới miễn cưỡng tích góp mua được một đoạn, nhưng cũng chỉ mặc một lần.

Ngày đó nửa đêm nàng trèo tường vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nhiều nhất chỉ là bị nước tuyết thấm ướt, nhưng ai ngờ sau khi trở về làn váy kia không biết từ khi nào bị cành cây móc ra một cái lỗ lớn.

Tuy đường may trên lụa tuyết quý hiếm đến từ Tô Châu kia có thể khắc phục được, nhưng nữ công của nàng cũng không quá tinh xảo, cho nên bộ nguyệt váy kia chỉ có thể đặt ở trong tủ, quả thực phung phí của trời!

Hề Nhụy mệt mỏi đặt khuỷu tay lên bàn chống hai má: "May mà không làm mặt ta trầy xước”.

Bây giờ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nghe Hề Nhụy nói đến chân tướng, Giang Dư Mộc bật cười, nàng cầm ấm tử sa châm thêm nước trà cho Hề Nhụy, chậm rãi nói: "Cho nên lúc cô chạy trốn đã ngênh ngang mặc hồng y kia, sau đó bị Hề bá bá đúng lúc bắt được?”.

Dĩ nhiên Giang Dư Mộc đã quá quen với hành động thỉnh thoảng kinh người của Hề Nhụy, chỉ là dùng trang phục tinh xảo như vậy chạy trốn quả thực có hơi thái quá.

Hề Nhụy không cho là đúng: "Ai quy định chạy trốn không được mặc áo mới? Nếu không duy trì vẻ ngoài xinh đẹp mọi lúc mọi nơi, làm sao ta có thể xứng với danh hiệu đệ nhất hoa khôi kinh đô này?”.

Tất nhiên nàng biết người ngoài bình phẩm nàng như thế nào, nhưng bình hoa thì sao, nói bình hoa không phải cũng là để khẳng định dung mạo của nàng sao?

Nếu đã được khẳng định như vậy, tất nhiên là không được phụ sự kỳ vọng của mọi người.

......

"Phốc…" Quý Bắc Đình cách tường phun ra một ngụm trà.

Nghe lén người khác nói chuyện quả thật không phải chuyện của người quân tử, thế nhưng bức tường này thật sự cách âm quá kém mà tiếng của vị tiểu thư kia lại không nhỏ, bọn họ lại là người tập võ, thính giác so với người bình thường linh mẫn hơn rất nhiều, cho nên muốn tỏ ra hoàn toàn không nghe thấy gì thì thực sự là làm khó bọn họ.

Ngón tay Kỳ Sóc khẽ dừng lại, không biết tại sao lại nghĩ đến ngày đó một đoàn đỏ mò mẫm soi gương đồng trong tuyết.

"Vị tiểu thư này có chút ý tứ".

Quý Bắc Đình lau vết nước trên người, ánh mắt liếc đến Kỳ Sóc bỗng nhiên bộ dạng như nhìn thấy quỷ: "Huynh đang cười?".

Kỳ Sóc nâng mắt, vân đạm phong khinh liếc hắn: "Xây cầu, quan ngân?".

Quý Bắc Đình: "..."

......

"Không bằng đem váy nguyệt kia của cô giao cho ta sửa lại một phen đi?" Thấy nàng càng nói càng đau lòng, Giang Dư Mộc che khăn cười nói.



Nghe vậy Hề Nhụy chớp chớp mắt, đột nhiên đứng thẳng người, trong đồng tử hiện lên vui mừng, nàng nắm lấy cánh tay Giang Dư Mộc lắc lắc: "Chỉ có A Mộc là tốt nhất!”.

Lúc trước nàng lại không nghĩ tới để A Mộc giúp nàng sửa váy, phải biết rằng nữ công của Giang Dư Mộc ở trong giới quý nữ kinh đô chính là số một số hai!

"Ngày mai ta, không, đợi lát nữa để cho A Lăng đem đến Hầu phủ đi”.

Mặc dù Giang Dư Mộc cùng tuổi với nàng, nhưng cuối năm ngoái gả đến An Dương Hầu phủ trở thành An Dương thế tử phi, nếu Hề Nhụy không có hành vi từ hôn như vậy, hiện tại nàng hẳn cũng là nữ tử đã có gia đình.

Giang Dư Mộc mỉm cười, sau đó vẫy vẫy tay: "Xuân Nguyệt, đem tới đây".

Xuân Nguyệt đem hộp gấm màu đỏ nhỏ nhắn trình lên, Hề Nhụy tò mò nhìn nhìn: "Đây là cái gì?”.

Khóa của hộp gấm được mở ra, lọt vào mắt là một hộp son bằng sứ trắng tròn nhỏ gọn và tinh xảo.

Chỉ cần liếc mắt một cái nàng liền nhận ra đây là son Hoa Sơn Lưu mà ngày đó Kỳ Sóc hồi kinh nàng vội vàng nên không mua được.

Không, chất lượng của cái này còn tốt hơn son Hoa Sơn Lưu kia.

"Biết ngày đó cô chắc chắn không mua được, nên bảo Xuân Nguyệt mua thêm hai hộp”. Giang Dư Mộc đẩy hộp gấm đến trước người nàng.

Hề Nhụy chớp mắt dường như có chút không xác định: "...cái này cho ta sao?".

Giang Dư Mộc gật đầu.

"A Mộc A Mộc ~ cô sao có thể... sao có thể biết được tâm tư của ta như vậy!" Hề Nhụy bỗng dưng bắt lấy cánh tay Giang Dư Mộc lắc lắc, trong đôi mắt đen lấp lánh ý cười sáng chói.

"Xem ra thế tử đối xử với cô không tệ, như vậy ta có thể yên tâm rồi".

Giang Dư Mộc xuất thân không cao, phụ thân chỉ là một quan thất phẩm nhàn hạ, lúc trước An Dương thế tử cầu thân còn khiến cho cả kinh đô dậy sóng.

Tất cả mọi người đều nói nhà gái trèo cao, Hề Nhụy lại sợ nhà trai quá cường thế, thành thân sẽ làm cho Giang Dư Mộc chịu uất ức, hiện giờ xem ra là nàng lo lắng nhiều.

Dù sao chất lượng hộp son này đối với nữ tử nhà nghèo như bọn họ mà nói là tuyệt đối không mua được.

Nghe lời này, Giang Dư Mộc siết chặt lòng bàn tay trong tay áo, mí mắt khép lại, cô đơn chợt lóe lên, khóe môi cong lên: "Cô đừng trêu ghẹo ta nữa”.

Hề Nhụy cùng nàng kết giao chính là trong một lần tranh luận với các quý nữ khác ở cung yến, lúc đó bởi vì thân phận nàng thấp kém nên không ít lần bị người khác khi dễ, Hề Nhụy giúp nàng giải vây, mà trong những nữ nhi quan lớn kia cũng chỉ có Hề Nhụy chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của nàng.

"Nhụy Nhụy, hôn sự của cô định thế nào?" Thấy tâm tình nàng khá hơn, Giang Dư Mộc vẫn hỏi.

Chỉ nghĩ nàng là tân nương mới cưới thẹn thùng e lệ, Hề Nhụy vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của nàng.

"Không nói gạt cô, lần này phụ thân vội hồi kinh cũng là muốn nghị lại hôn sự với Chương phủ”.

"Nhưng ta chính là không muốn gả”.

"Kỳ thật lấy thân phận của cô gả đến Lại Bộ Thượng Thư phủ tất sẽ không chịu ủy khuất, cũng không mất đi một nhà chồng kém”. Giang Dư Mộc trấn an nàng.

Hề Nhụy hừ lạnh: "Chương Miễn kia mỗi ngày đều lưu luyến nơi trăng hoa, nghe nói mấy ngày trước lại chuộc về một cô nương khác”.

Giang Dư Mộc thở dài: "Nam tử trong thiên hạ này nào có người không thích đi nơi đó? Nhưng chung quy cũng không thể so trọng lượng với chính thê...".

"Nhưng tóm lại chính là năm sáu bảy tám thiếp thất, ta cũng không tiêu nổi”. Hề Nhụy chống đầu, trong đầu bối rối.

Nàng làm sao không rõ nạp thiếp thực sự là đạo lý bình thường của nam tử, ngay cả phụ thân là nam tử nổi danh ái thê cũng có một phòng thiếp thất.

Một số đại thần trong triều càng không cần phải nói, Túy Yên quán kia quả thực chính là hậu hoa viên của bọn họ.

Giang Dư Mộc trầm mặc: "Vậy cô không muốn gả cho Chương gia, chẳng lẽ thật sự muốn thủ tiết vì Kỳ công gia sao? Hiện tại tuy rằng hắn đã trở về, quân công lại hiển hách, nhưng ta nghe nói hắn tàn bạo thành tính, nếu như đối đãi với thê tử...".

Mặc dù nàng biết được nội tình hành vi của Hề Nhụy, nhưng trạng thái trước mắt này rất rõ ràng không giống như dự đoán lúc trước.

Huống hồ lấy thân phận đích nữ đại quan tam phẩm của nàng ấy, nếu Hề phụ thật sự muốn vì nàng tìm cái danh phận, cũng không phải hoàn toàn không với tới Kỳ Sóc.



Lúc đến Hề Nhụy đi ngang qua lầu một dưới đài, người kể chuyện ba hoa chích chòe, tất nhiên nàng cũng nghe được những câu "ăn sống huyết nhục", 'đem thủ lĩnh Man tộc phơi nắng thành người khô'.

Nghĩ đến đây da đầu nàng căng ra, theo bản năng lắc đầu.

"Quả thực ta không nghĩ tới Kỳ Sóc sẽ sống sót trở về”.

Lời vừa ra khỏi miệng Hề Nhụy liền cảm thấy không ổn.

"...Đương nhiên ta cũng không phải trù hắn chết, chỉ là chuyện chết mà sống lại này quá mức không thể tưởng tượng nổi, ta có phần kính nể đối với các quân sĩ bảo vệ quốc gia".

"Tết Hàn Thực năm ngoái còn thắp thêm vài nén hương cho hắn, thậm chí Tết Trung Nguyên còn tiêu sạch tiền tiêu vặt một tháng của ta cùng phần tiền giấy của mẫu thân đốt rất nhiều tiền giấy cho hắn, còn có năm nay đi Hàn Sơn tự cũng thuận tiện cầu phúc cho hắn. Đại tướng Phong triều của chúng ta bên kia cũng không thể sống nghẹn khuất...".

Đối với việc lợi dụng người ta từ hôn, Hề Nhụy tự giác cảm thấy có phần không hợp đạo lý, cho nên phải bồi thường từ phương diện khác.

Giang Dư Mộc: "...".

......

Tay Quý Bắc Đình nắm thành quyền chống đỡ thân thể run rẩy, nghẹn cười đến vô cùng vất vả.

Không khó để nhận ra đỉnh đầu vị tiểu thư này hết sức khẩn trương, có thể dùng tiền tiêu vặt một tháng đốt tiền giấy, thật sự là hy sinh rất nhiều.

"Xem ra vị tiểu thư này đối với huynh quả nhiên là 'dụng tình rất sâu’”.

Nhịn không được, hắn cũng lười nhịn tiếp, dù sao cũng đều phải đi tra quan ngân xây cầu, không bằng thừa dịp này nói thêm hai câu, dù sao có thể thấy Kỳ Sóc bị người khác bày ra một đạo cơ hội cũng không nhiều lắm.

Kỳ Sóc: "...".

Cũng không cần kính nể như vậy.

Nhưng vào lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, Quý Bắc Đình nghe thấy đỉnh mày nhướng lên: "Nha, chính chủ tới rồi".

Cẩm bào tơ vàng, đầu đội mũ ngọc, vào cửa liền khiến mọi người liên tiếp nhường đường.

Tư thế phô trương như vậy ngoại trừ nhi tử duy nhất của Lại Bộ Thượng Thư, Chương Miễn thì còn có thể là ai?

Chỉ thấy hắn cầm quạt gấp bạch ngọc trong tay, ngạo mạn nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại ở bên ngoài nhã các lầu hai.

Văn Nhân và A Lăng canh cửa thấy thế sắc mặt trắng bệch, nhìn nhau, Văn Nhân cắn răng đẩy cửa đi vào.

"Tiểu thư không tốt rồi, Chương công tử đã tới Du Minh phường!".

Nghe được tên Chương Miễn, đồng tử Hề Nhụy co lại, đáy lòng chợt dâng lên bất an: "Mau đóng cửa sổ lại”.

Trùng hợp đi, nhất định là trùng hợp, bên cạnh chính là Túy Yên quán, tất nhiên hắn chỉ đi ngang qua.

Gã sai vặt bên cạnh Chương Miễn ngồi xổm canh giữ mấy ngày ở cửa phủ, rốt cuộc hôm nay thấy một chiếc xe ngựa đi ra từ cửa sau, sau khi tìm hiểu xác nhận là Hề Nhụy, hắn lập tức bật người chạy lại đây, cho nên, mặc dù A Lăng vội kéo rèm cửa lại cũng không ích gì.

"Bày ra”. Hắn ý bảo phía sau, ánh mắt dừng ở trên cánh cửa sương phòng đóng chặt kia, đáy mắt đều là tình thế bắt buộc.

Bá…

Một tấm biểu ngữ thật lớn được triển khai dưới đài, phía trên rõ ràng viết "Ta yêu Nhụy Nhụy".

Làm việc phô trương lại lớn mật như vậy, trong khoảnh khắc liền thu hút ánh mắt của mọi người trong đại sảnh.

Hề Nhụy như ngồi trên đống lửa, bên ngoài ồn ào khiến nàng nghe không rõ lắm, nhưng trực giác có liên quan đến mình.

"A Mộc, hôm nay ta phải đi trước một bước’. Nàng đứng dậy, nhưng là đi về phía cửa sổ ngược với cửa ra vào.

Nhưng ngay trong nháy mắt ngón tay nàng đặt lên mép cửa sổ, tiếng của nam tử đột nhiên truyền đến từ sau cửa bên ngoài.

"Nhụy Nhụy, cho dù nàng di tình biệt luyến, cho dù nàng đã quên hết những chuyện của chúng ta trong quá khứ, cho dù nàng lại cự tuyệt ta trăm lần, ta cũng sẽ ở lần thứ một trăm lẻ một nói với nàng…”.

"Lòng ta chỉ có nàng!".