Cố Tình Hôn Sâu

Chương 13: Tặng tôi một đóa



Lấy từ chỗ Triệu Hàn Trâm.” Châu Kinh Duy dừng một chút, sau đó lại lên tiếng, giọng nhuốm ý cười: “Tại sao gọi tôi là anh Châu?”

Trình Vi Nguyệt ngại ngùng khẽ đặt điện thoại gần tại hơn một chút, cô vừa chân thành vừa dịu dàng nói với người bên kia: “Thật xin lỗi, tôi... tôi hiếm khi gọi tên của người khác giới.”

Giọng nói của cô gái nhỏ thật nhẹ nhàng và mềm mại, Châu Kinh Duy nghe thấy mà tim như tan theo.

Anh cụp mắt, đặt tay lên vô lăng và mỉm cười rạng rỡ, giọng điệu điềm đạm: “Không sao, nếu không quen, em muốn gọi thế nào thì cứ gọi.”

Con đường này buôn bán không tốt nên có rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa rồi.

Tay cầm bình hoa của Trình Vi Nguyệt có hơi mỏi, cô bèn đến cạnh một cửa hàng không mở cửa rồi ngồi xuống, cười nói: “Cảm ơn anh Châu.”

Châu Kinh Duy nói cô không cần cảm ơn, đến khi hỏi vị trí của cô thì mới biết cô đang ở gần văn phòng của mình.

Thật là trùng hợp.

Anh lái xe chưa được bao lâu đã trông thấy Trình Vi Nguyệt đang ngồi bên đường, đôi mắt trong veo nhìn về nơi xa.

Châu Kinh Duy không biết cô đang nhìn cái gì, anh chỉ cảm thấy đôi mắt ấy cứ mải mê nhìn tận nơi đâu, hơi nước ấm chứa trong đó như giới thẳng vào tim của anh.

Anh chẳng rõ cảm giác này là gì nhưng chua xót vô cùng.

Trình Vi Nguyệt đã từng ngồi trên xe Châu Kinh Duy một lần rồi. Cô ôm bình hoa đứng dậy đi về phía anh, bó hoa trong tay khẽ nghiêng ngả, Châu Kinh Duy sợ chúng sẽ rơi ra mất.

Anh dừng xe ở ven đường, mở cửa xe cho cô, cô gái cười thật ngoan, sau đó khom lưng ngồi xuống.

“Cầm đồ có bất tiện không?” Châu Kinh Duy nói năng rất nhẹ nhàng, lúc nói còn cài dây an toàn giúp cô.

Anh gần như nghiêng nửa người sang phía cô, duy trì khoảng cách lúc gần lúc xa, mùi hương trên người là mùi tuyết tùng và đàn hương cũ, khiến phong thái của anh càng thành thục và chững chạc hơn.

Rất dễ chịu.

Vào giây phút anh ngồi thẳng dậy, Trình Vi Nguyệt mới hỏi: “Anh Châu, anh dùng nước hoa gì vậy?”

Châu Kinh Duy vịn tay lên cửa xe, đang định đóng cửa thì khựng lại, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng lộ ý cười: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Trình Vi Nguyệt nghĩ gì đáp nấy: “Tháng Mười là sinh nhật của Hàn Trầm, tôi muốn tặng anh ấy một món quà.”

Châu Kinh Duy bất giác mím môi, sau đó lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ: “Không để ý lắm, lần sau sẽ nói em biết.”

Xe bắt đầu chạy, hương nước hoa quanh quẩn trong không khí.

Châu Kinh Duy nhìn bó hoa trong lòng Trình Vi Nguyệt, làm như buột miệng hỏi: “Sao vừa rồi em lại ôm hoa ngồi một mình bên đường vậy?”

Trình Vi Nguyệt nhớ tới trận cãi vã vừa rồi, cô thở dài: “Tôi cãi nhau với mẹ.”

Châu Kinh Duy thấy cô ỉu xìu thì cũng không hỏi nhiều nữa.

Còn Trình Vi Nguyệt u sầu trong chốc lát lại đột nhiên nói: “Anh Châu này, ô của anh vẫn còn ở nhà tôi, tôi vào nhà lấy dù trả lại anh, nhân tiện cất hoa luôn.”

“Được.”

Nhọc công cô nhớ kỹ.

Nhà Trình Vi Nguyệt cũng khá gần nơi này, Châu Kinh Duy dừng xe tại công viên cách đó không xa.

Châu Kinh Duy khiến người khác cảm thấy mình là một người biết chừng mực, trên người anh toát ra vẻ trưởng thành, chững chạc và đầy nam tính, lại còn khéo léo tinh ý.

Anh nói: “Ban ngày lối vào ngõ nhỏ đông người lắm, đỗ xe ở đó sẽ khiến người ta chú ý, lần sau tới đây tôi sẽ đổi một chiếc xe bình thường hơn.”

Trước nay Trình Vi Nguyệt chưa bao giờ gặp người đàn ông nào như Châu Kinh Duy, anh luôn sắp xếp mọi thứ thật thỏa đáng, khiến người ta chẳng tìm ra được sai sót nào cả.

Cô nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn anh Châu, tôi tự đi là được rồi, anh chờ tôi một chút.”

Lúc Trình Vi Nguyệt đấy cửa chuẩn bị ra ngoài thì Châu Kinh Duy gọi cô lại.

Anh cười khẽ, ánh mắt anh rơi vào bình hoa trong lòng cô: “Hoa rất đẹp, có thể cho tôi một đóa không?”

Trình Vi Nguyệt ngẩn người, vội vàng nói: “Được chứ.”

Châu Kinh Duy chọn một đóa ngọc lan, rễ cây còn đọng nước, đúng là tươi mơn mởn.

Anh vừa nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Trình Vi Nguyệt vừa mân mê cành hoa mảnh khảnh trong tay, mãi cho đến khi bóng dáng người nọ đã khuất, anh mới đặt đóa hoa qua một bên.

Châu Kinh Duy gọi điện thoại cho Triệu Hàn Trầm.

Lúc này Triệu Hàn Trầm mới vừa ra khỏi Tập đoàn Tân thị, cậu chủ nhỏ của nhà họ Tần, Tần Hạ, quả nhiên là người không dễ nói chuyện.

Chẳng biết Tần Hạ kia nghe được chuyện Châu Kinh Duy ngừng hợp tác với anh ta từ đâu mà bỏ đá xuống giếng, muốn bòn rút quyền lợi.

Nhìn vào thì có vẻ là người hòa nhã vô hại, nhưng lòng dạ hiểm độc đến mức ấy thì e là một chín một mười với mình.

Tâm trạng của Triệu Hàn Trầm không tốt lắm, thấy Châu Kinh Duy gọi tới thì càng tệ hơn.

Anh ta lạnh mặt nghe máy, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: “Cố ý gọi tới để cười nhạo tôi thất bại thảm hại chứ gì?” Châu Kinh Duy vịn một tay lên vô lăng, đầu ngón tay khẽ gõ từng nhịp, trả lời một cách từ tốn: “Cậu nói với Vi Nguyệt chuyện cậu đưa ngõ Đinh Lan vào khu quy hoạch chưa?” Triệu Hàn Trầm nhíu chặt mày: “Tôi cần phải nói với cô ấy sao? Lãnh đạo của Cảnh Tinh đã đưa ra quyết sách này, không phải là ý tưởng của một mình tôi.” Lời nói thật lạnh lùng, nhưng cũng rất thẳng thắn.

Châu Kinh Duy khẽ vuốt cằm: “Tôi biết rồi.”

“Anh biết cái gì?” Triệu Hàn Trầm hơi mất kiên nhẫn, anh ta khom lưng vào trong chiếc Bentley rồi nới lỏng cà vạt, “Kinh Duy, chúng ta quen biết từ nhỏ đến lớn, có gì không thể nói thẳng ra sao?”

Châu Kinh Duy nhất thời im lặng, sau đó anh nói khẽ: “Tôi hẹn ăn tối với Vi Nguyệt.”

Bàn tay đang nói cà vạt của Triệu Hàn Trầm chợt dừng lại, anh ta sa sầm mặt: “Vị Nguyệt gửi tin nhắn cho tôi rồi, ăn tối thì ăn tối thôi, đừng nói với cô ấy chuyện quy hoạch.”

“Cậu chột dạ à?”

“Tôi có gì mà phải chột dạ? Ngược lại thì anh...” Triệu Hàn Trầm cười lạnh: “Anh đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*! Vì để tôi bỏ mảnh đất này mà anh muốn lợi dụng Vị Nguyệt sao?”

(*) Tư Mã Chiều chuyển quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguy ý chỉ dã tâm của một người.

Cậu ta nghĩ như thế à?

Châu Kinh Duy không giải thích, chỉ tốt bụng đáp rằng: “Nhường mảnh đất này cho nhà họ Châu, một mình nhà họ Châu gánh chịu tất cả tổn thất, đây là lựa chọn tốt nhất cho cậu.”

Triệu Hàn Trầm cảm thấy khó thở.

Anh ta tháo cà vạt ra rồi đặt xuống một bên, vừa thở gấp vừa mở cúc cổ áo, ánh mắt ngập lửa giận: “Anh có ý gì? Uy hiếp tôi à?”

Châu Kinh Duy không đáp.

Giọng Triệu Hàn Trầm lạnh bằng: “Anh yên tâm, tôi sẽ tự nói rõ chuyện này với Vi Nguyệt, tôi không có ý định lừa gạt cô ấy!”

“Nếu cậu tự nói thì tôi sẽ không tốn công vô ích nữa.” Nhận được đáp án, Châu Kinh Duy dừng lại một chút mới nói: “Cậu yên tâm, tôi đồng ý với cậu, tạm thời không nói chuyện này.”

Triệu Hàn Trầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chẳng phải nói như vậy từ sớm thì mọi chuyện đã xong rồi sao?” Anh ta ngửa người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ thật lười biếng: “Tối nay anh với Vi Nguyệt đi ăn cái gì đấy? Cô ấy dị ứng với cồn, anh chú ý một chút.”

Triệu Hàn Trầm day day trán: “Vi Nguyệt sắp thực tập rồi, nếu văn phòng của anh còn chỗ thì sắp xếp cho cô ấy một vị trí, cô ấy làm việc ở chỗ anh tôi cũng yên tâm.” Châu Kinh Duy khẽ híp mắt, một tia sáng vụt qua mắt anh, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, anh đáp như chẳng có chuyện gì: “Được thôi.”

Triệu Hàn Trầm cúp điện thoại, nghĩ đến lời Châu Kinh Duy vừa nói đến xuất thần.

Trình Vi Nguyệt sẽ trách mình sao?

Cô ấy ngoan như thế, hẳn là nên hiểu mình chứ nhỉ?