Theo địa chỉ được gửi, Minh Nguyệt đẩy cửa bước vào liền nhận ra ngay người phụ nữ đã hẹn mình. Người kia nhìn thấy cô đến liền gỡ mắt kính ra, mỉm cười: "Chào cô, mời ngồi"
Minh Nguyệt ngờ vực nhìn người đối diện: "Cháu chào cô, không biết cô muốn nói gì với cháu"
Bà Lăng mỉm cười giới thiệu: "Như đã giới thiệu trước với cô, thì tôi chính là mẹ của Lăng Trạch"
Không đợi cô lên tiếng, bà Lăng lại tiếp tục lên tiếp: "Tôi biết mối quan hệ của cô và Lăng Trạch. Chuyện quá khứ của cô và nó tôi không muốn nhắc lại, nhưng tương lại tôi không muốn cô qua lại với nó nữa"
Đây là mẹ chồng trong tiểu thuyết hay nói đó sao?
"Đây, cô nhận cái này đi"
Minh Nguyệt ngây người, tình tiết trong tiểu thuyết cũng có thể xảy ra ở người cô hả?
"Cô à, cháu không hiểu"
Bà Lăng mỉm cười: "Trong thể này có 500 triệu, cô cầm lấy rồi rời khỏi con trai tôi"
"Cô à, có thể cô không biết. Cháu giải thích một chút"
Cô trả lại tấm thẻ về phía bà Lăng: "Thứ nhất, cháu không phải là con người vật chất. Tuy trước kia gia đình cháu nợ rất nhiều, cháu đến bên anh ấy đúng thật là vì tiền nhưng mà giữa chúng cháu cũng có giao dịch. Thứ hai, hiện tại bây giờ cháu và anh ấy không còn liên quan gì đến nhau"
Nghe lời nói của cô, bà Lăng cười khẩy: "Cô Minh, bản thân tôi sống trong hào môn đã nhiều năm. Có loại người nào mà tôi chưa gặp qua đâu, cô tưởng mình nói như vậy tôi sẽ tin cô sao?"
Minh Nguyệt hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh lên tiếng: "Thật sự cháu và anh ấy đã không còn là gì. Anh ấy mất trí nhớ, quên đi cháu. Cô không tin có thể đến bệnh viện kiểm tra"
"Nó mất trí nhớ nhưng cũng không phải không bao giờ nhớ lại. Tôi cầm tiền này rồi đi nơi khác, phải đảm bảo là không bao giờ xuất hiện trước mặt nó"
Trước sự kiên quyết của bà Lăng, Minh Nguyệt có chút bất lực: "Cháu không hiểu sao cô có thể ép buộc người khác như vậy"
"Bên cạnh anh ấy bây giờ đã có vị hôn thê Lâm Tú đó, cháu có xuất hiện hay không có quan trọng sao?"
Bà Lăng liếc mắt nhìn cô rồi khinh thường: "Cô đừng tưởng tôi không biết các cô muốn gì. Các người ở bên Lăng Trạch nhiều nhất cũng vì tiền thôi, chê tôi cho cô không đủ à?"
"Cháu có giải thích thế nào cô cũng không chịu tin. Nếu cô đã nghĩ cháu như vậy thì cháu cũng không có gì để nói nữa. Tiền của cô, cháu không cần. Cô muốn cháu không xuất hiện trước mắt Lăng Trạch nữa cũng được thôi nhưng cô phải quản tốt anh ta, đừng để anh ta đến tìm cháu"
Cô vừa nói xong, không biết Lăng Trạch từ đâu đi đến trước mặt nhìn chẳm chẳm vào cô. Dưới ánh mắt muốn giết người của anh, Minh Nguyệt rụt cố cúi đầu không dám ngấn lên.
Lăng Trạch liếc nhìn mẹ mình rồi kéo tay cô.
"Anh làm gì vậy"
"Đi theo tôi". Lăng Trạch quay đầu, lạnh giọng nói. Minh Nguyệt vùng vẫy muốn thoát nhưng cổ tay cô càng lúc càng bị siết chặt hơn, cô quay đầu nhìn bà Lăng muốn cầu cứu lại nghe thấy giọng nói của anh.
"Bà ấy không cứu nổi cô đâu"
What? Chẳng phải muốn kêu cô rời xa con trai bà ta sao, bây giờ bà ta lại trơ mắt nhìn cô bị hắn đưa đi như vậy?
"Từ từ đã, anh đừng có siết chặt tay tôi như vậy"
"Đau quá"
Minh Nguyệt nhăn mặt, nước mắt lại tuôn xuống. Lăng Trạch nhìn cô khóc mà bất lực thở dài.
Anh không hiểu tại sao cô làm như vậy? Hiện tại anh không nhớ những chuyện của quá khứ nhưng mà từ những chi tiết trước mắt có thể thấy được mối quan hệ giữa anh và cô không phải bình thường.