Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại

Chương 8



“Không hay?”: Anh cao giọng hỏi ngược lại :”Vậy cứ để đứa trẻ nhà tôi chịu ủy khuất như vậy?”

“Không phải, việc này nhà trường sẽ thẳng tay xử lý. Mong Lăng tổng có thể tin tưởng”

Lăng Trạch đứng dậy, tay ôm vai Minh Nguyệt, tùy ý liếc mắt nhìn ông ta :”Mong là như vậy, thầy hiệu trưởng chắc không muốn mất chức đâu nhỉ?”

“Vâng, vâng, cứ tin ở tôi. Lăng tổng đi thong thả”

“Chú”: Thanh Giai nhăn mặt không hài lòng :”Sao chứ lại đồng ý với anh ta chứ?”

“Con có thôi không hả? Biết cậu ta là ai không, là thái tử gia phía Bắc – Lăng Trạch đó. Đụng vào người của cậu ta, có kết quả thế nào con cứ tự nghĩ đi. Hôm nay ngay trước mặt cậu ta, con còn dám đổ lỗi cho cô gái đó, con không sợ nhưng cũng phải nghĩ đến gia đình chúng ta vất vả thế nào chứ”

Mặt thầy hiệu trưởng tràn đầy thất vọng :”Thanh Giai, việc này chắc chắn chú không thể giúp được con đâu”

“Chú, con là cháu ruột của chú đó. Sao có thể vì người ngoài mà đối xử với con như vậy?”

“Chú rất muốn giúp con nhưng lần này con đã đi quá lố rồi. Nhà họ Lăng, chú thật sự không dám chạm vào”

[...]

"A": Minh Nguyệt cúi đầu đang đi bỗng dưng đâm sầm vào bức tường thịt trước mặt. Cô suýt xoa xoa trán, nhíu mày ngẩn đầu lên oán trách :"Anh dừng lại làm gì?"

Lăng Trạch nhíu mày, tay nắm cổ áo cô kéo vào trong xe. Đè cô dưới thân mình, anh híp mắt, tay nâng mặt cô lên, ngay đó môi liền áp xuống

“Ưm.. ưm”: Minh Nguyệt bị anh hôn bất ngờ mà vùng vẫy, nào ngờ tay đập vào cánh cửa mà đau đến nhăn mặt. Lăng Trạch lạnh nhạt cầm cánh tay cô lên xem xét, sau đó ném cho một ánh mắt lạnh nhạt

“Đáng đời”

“Anh.. anh nói cái gì?”

Người đàn ông này bị làm sao vậy? Não có vấn đề à? Cô bĩu môi khinh thường, chị đây không chấp nhất với người như anh. Cả hai không ai tiếp tục nói gì, duy trì không gian im lặng trong xe, lạnh lùng đến đáng sợ

Bỗng dưng, Lăng Trạch khẽ lên tiếng :”Làm sao lại bị đánh như vậy?”

“Tôi là đang chờ anh đến cứu, không ngờ anh đến chậm như vậy. Thật đáng tiếc”: Cô trưng bày bộ mặt thất vọng, chậc lưỡi vài tiếng. Ấn đường của anh lúc này đã xuất hiện 3 gạch,cất giọng khàn khàn :”Nếu tôi không đến kịp thì làm sao? Em định để chúng nó đánh như vậy à?”

Minh Nguyệt thở dài, nhúng vai lắc đầu :”Cũng không hẳn, dù sao bọn họ đánh cũng chẳng nhằm nhò gì tôi cả. Nói cho anh biết, tôi có học võ”

“Học võ thì làm sao? Bị thương thành ra như vậy rồi”: Lăng Trạch nhìn cô không vui :”Minh Nguyệt, bớt làm tôi lo được không?”

Tôi có làm gì đâu chứ? Minh Nguyệt gật gật đầu không thèm lên tiếng trả lời

“Minh Nguyệt”

Người kia lại gọi tên, cô giật mình ngẩn đầu :”Hả?”

Lăng Trạch liếc mắt nhìn cô, mím môi :”Vì sao bọn họ lại đánh em?”

“Còn vì sao nữa, không cùng đẳng cấp. Bọn họ là thiên kim tiểu thư, còn tôi chỉ là một con người không nhà không cửa”

Minh Nguyệt trả lời như không có chuyện gì :”Bỏ đi, tôi không thích gây chuyện”

“Sao lại không có nhà, nhà tôi là nhà em. Sau này Lăng gia là nhà em, có Lăng Trạch tôi chống lưng để xem ai dám coi thường em”

“Hả? Nhưng như vậy… có phải không nhất thiết không? Dù sao tôi với anh chỉ là mối quan hệ.. ừm không chính thống”: Cô e ngại lên tiếng :”Không cần ra mặt vì tôi như vậy đâu, tôi cũng không phải dạng dễ bị ăn hiếp”

“Không phải? Vậy lúc nãy là chuyện gì?”

Anh siết chặt tay cô, gằng giọng hỏi, Minh Nguyệt muốn rút tay nhưng không được dành để anh nắm ở đó, nhàn nhạt nói :”Nếu anh không xuất hiện, tôi đã xử lý bọn họ rồi”

“Trách tôi sao?”

“Không phải, tôi chỉ là đang giải thích quá trình. Cũng muốn cho bọn họ một bài học”

Lăng Trạch nhếch môi :”Không tệ”

“Tôi sẽ xem đây là lời khen anh dành cho tôi”: Cô mím môi một lúc lâu, sau đó chần chừ lên tiếng :”Sao hôm nay anh lại đến trường tôi?”

[…]

Vốn dĩ, Lăng Trạch xuống máy bay đã quá giờ cô tan học. Anh định đi thẳng về nhà nhưng lại nghe thư ký gọi điện đến :”Lăng tổng, vẫn chưa thấy Minh tiểu thư ra khỏi trường”

“Sao lại chưa ra, chẳng phải tan học rồi sao? Hay có thêm tiết?”: Lăng Trạch cao giọng hỏi ngược lại. Nhưng đã bị thư ký phủ định :”Không có, Minh tiểu thư lúc sáng đã nói là tan học giờ này”

“Đợi một chút, tôi đến ngay”: Giọng nói anh trầm xuống, bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại. Cô gái này đi đâu được chứ? Cô không giống người trốn chạy như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì. Phải lắm, cô gái nhỏ yếu đuối như vậy mà. Lúc nào cũng tỏ vẻ cứng rắn trước mặt mình, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng yếu ớt

Lăng Trạch mang theo tâm trạng hoang mang lo lắng đến trường đại học Sơn Vu. Vốn đến chỉ muốn tìm người, không ngờ lại gặp phải thầy hiệu trưởng. Ông ta nhìn anh như đón một vị thần tài, cúi đầu kính cẩn :”Lăng tổng, không biết cậu đến đây có gì cần chỉ dạy?”

“Tìm một người”

“Hả? Tiếc thật, giờ này sinh viên đã tan học hết rồi. Lăng tổng, ngài đến trễ rồi”

Lăng Trạch nhíu chặt mày, chỉ tay về chiếc BMW phía xa :”Đứa trẻ nhà tôi vẫn còn chưa ra”

“Lăng tổng, cái này đâu thể trách được. Lỡ đứa trẻ ham chơi, trốn ra ngoài rồi thì sao?”

“Đứa trẻ nhà tôi không phải như vậy. Phiền ngài cho bảo vệ tìm người giúp”

Thầy hiệu trưởng bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải làm theo, ai có thể làm trái ý người đàn ông này cơ chứ? Trừ khi muốn chết