Cố Tổng, Trợ Lý Của Cô Đẹp Trai Quá!

Chương 6: Cô dùng quy tắc ngầm với ai?



Hệt như một cô gái là cô khiến cho một người đàn ông là đối phương sinh ra cảm giác không an toàn.

Cố Ngôn không nói thêm gì khác, chỉ bảo đối phương sau khi cúp điện thoại hãy gửi một bản sơ yếu lý lịch vào email của cô.

Chẳng mấy chốc, hồ sơ lý lịch của anh ta được gửi đến.

Cố Ngôn mở ra xem, trong cột tên chỉ có hai chữ đập vào mắt cô – Thẩm Duật.

Bên trên không đính kèm ảnh, chỉ có một vài thông tin đơn giản.

Cố Ngôn tiếp tục đọc sơ yếu lý lịch của anh, đại học bình thường, học bình tường, chuyên ngành không liên quan, kinh nghiệm làm việc cũng bình thường.

Cô không đọc thêm nữa, chỉ cảm thấy năng lực thế này có lẽ đến cũng sẽ bị loại tại chỗ, huống hồ anh còn nghe thấy một số lời không nên nghe.

Lúc Cố Ngôn đang suy nghĩ, cô lại nhận được một cuộc gọi và hồ sơ lý lịch của ứng viên khác.

Rất nhiều thực tập sinh của trường Chính trị pháp luật cũng muốn đến giúp, Cố Ngôn hài lòng, dứt khoát lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn trả lời đầy khách sáo và thảo mai cho người đàn ông gọi điện thoại trước đó: “Cảm ơn hồ sơ của anh, có tin phỏng vấn sẽ thông báo cho anh.”

Lúc này, một người đàn ông đang lái xe ở khu vực khác trong thành phố, sau khi nhận được tin nhắn, anh liếc mắt đọc, khóe môi khẽ cong lên.



Lâm Tử vốn còn muốn bảo Cố Ngôn hoãn lại thời gian phỏng vấn, nhưng Cố Ngôn lại nhận vụ án trước.

Trong một tháng qua đã xảy ra hai vụ cưỡng hiếp giết hại nữ giới, hơn nữa nạn nhân đều mất đi đặc trưng giới tính, điều này chứng tỏ đối phương rất có thể là một tội phạm có tinh thần không bình thường, mắc bệnh tâm lý hoặc sinh lý.

Nếu không kịp thời bắt được kẻ phạm tội, e là rất có thể hắn sẽ tiếp tục gây án, diễn biến thành vụ giết người liên hoàn.

Thế nên để cung cấp tin tức quan trọng cho phía cảnh sát một cách nhanh nhất, cô phải đưa việc tuyển dụng vào lịch trình.

Văn phòng của cô nằm trong một tòa nhà ở khu đô thị, thời gian phỏng vấn là hai giờ chiều vào ba ngày sau.

Văn phòng của cô nằm ở tầng mười hai, tầng này chia thành ba khu, diện tích văn phòng của cô chỉ chiếm hai trăm mét vuông, từ đây có thể nhìn thấy những tòa nhà cao sừng sững ở bên ngoài và cả ánh chiều tà lúc hoàng hôn.

Ba ngày sau, Cố Ngôn bắt một chiếc taxi, ngồi vào ghế phụ lái, đến văn phòng để tuyển trợ lý. Cô hóng gió, hơi nóng của mùa hè thổi tới, bề ngoài trông cô kiêu ngạo tự nhiên, nhưng cốp xe taxi không được đóng chặt lộ ra khe hở... Bên trong lại là một chiếc xe lăn, nó luôn nhắc nhở rằng giờ đây, cô là một người có hoàn cảnh cuộc sống rất khó khăn.

Xuống xe, chú tài xế dìu cô ngồi vào xe lăn, sau đó đẩy cô lên con dốc trượt ở bên cạnh bậc thang. Sau khi trầy trật một hồi, cô cảm ơn rồi đi vào cửa tòa nhà.

Vừa vào trong, cô đã thấy có hai cô gái sắc mặt khó coi đi ra, miệng phàn nàn.

“Gì thế chứ, đã bảo gửi thông báo trúng tuyển rồi sao còn muốn chúng ta đến.”

“Đúng đấy, xem chúng ta là kẻ ngốc à, tôi còn tưởng là chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi giang thế nào, chẳng qua là dùng quy tắc ngầm.”

Cố Ngôn vừa lướt qua vai bọn họ thì bỗng chốc ngẩn ra, xe lăn dừng lại.

Chuyên gia tâm lý tội phạm? Dùng quy tắc ngầm?

Đang nói ai thế?

Cố Ngôn cau mày, chần chứ chốc lát, cuối cùng vẫn chuẩn bị lên tầng trước.

Thang máy đang từ tầng mười hai xuống, cửa vừa mở, lại có nhiều người đi ra, cả nam lẫn nữ, ăn vận nghiêm túc, có người hình như còn cầm hồ sơ lý lịch, có vẻ là đến ứng tuyển, chỉ có điều sắc mặt của họ trông cũng rất khó coi.