Mặt nước phía dưới tạo thành cột nước lớn, rồi ngay lập tức nuốt trọn cơ thể Hứa Hàn Chi xuống. Cái lạnh như xâm chiếm lấy từng tấc da thịt cô, vừa xoa dịu đi vết thương đau đớn do đạn lại vừa ăn sâu vào tận lục phủ ngũ tạng.
Cô muốn vùng vẫy, muốn ngoi lên, nhưng cảm giác không chút sức lực này khiến cô cứ đuối dần đi, xung quanh bóng tối tầng tầng lớp lớp mỗi đợt như đẩy cô xuống địa ngục, lẽ nào cô cứ thế mà chết đi sao?
Không được! Cô không thể nào chết được! Cô mới 23 tuổi thôi, cô còn trẻ lắm mà…
Cô không cần Cố Tư Thành nữa, không cần cái danh phu nhân Cố gia nữa, cô muốn về nhà, muốn trở thành Hứa Hàn Chi mà thôi.
Khó chịu quá… cô không thở được nữa.
Phải làm sao đây?
“Cô chủ ! Cô chủ.”
“Cô chủ, cô làm sao vậy đừng doạ em sợ… cô mau mở mắt ra đi!”
Hứa Hàn Chi vùng khỏi bóng tối mà ngồi bật dậy, gương mặt tái mét, tóc tai lộn xộn, ánh mắt không khỏi kinh ngạc mà nhìn khung cảnh xung quanh.
Đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ với bốn bức tường và trần nhà đều được sơn màu trắng.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói của một cô gái.
Ngay lập tức một y tá trẻ bước tới, làm động tác kiểm tra đồng tử và đo huyết áp cho cô.
“Cô chủ ơi cô ổn chứ? Cô làm em lo chết đi được, tại sao cô lại dại dột thế, đang yên đang lành đi tự tử làm gì?”
Giọng nói lảnh lót lại vang lên, cô gái này là Hoa Mẫn là người hầu của Hứa Hàn Chi.
Nghe xong mặt Hứa Hàn Chi ngu đi mấy phần, mãi một hồi sau mới có phản ứng:
“Tự tử? Không phải đâu là ta bị người ta truy sát đó, chính là Cố Tư Thành đã sai người giết hại cô chủ của em đấy!”
Ánh mắt Hoa Mẫn tràn ngập kinh sợ.
“Em sao vậy? Không tin lời ta sao?” Cô nhướng mày, ngay sau đó lại bất ngờ cởi áo, với ý định kiểm tra vết trên người mình.
Nhưng kỳ lạ thay trên da thịt trắng nõn nà, mềm mịn lại không có bất kỳ một dấu vết nào.
Đâu rồi? Vết đạn biến mất đâu rồi? Rõ ràng mình bị bắn ngay chỗ này mà.
“Cô chủ cô không nhớ gì hả? Là tối qua cô ở trong nhà tắm trầm mình tự tử, may sao em phát hiện kịp thời, bằng không bây giờ cô chủ đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi.”
Không phải, tối qua mình đang bị truy đuổi trên núi. Sau đó…
Tay cô chạm vào ngực, cùng lúc cảm nhận được cơn đau từ đâu truyền đến, cảm giác rõ ràng như vậy không hề giống một giấc mơ.
Cô còn nhớ mình đã rơi xuống nước, nhớ rõ mùi vị mặn chát xộc vào trong khoang miệng khiến cô không thể thở nỗi.
Sau đó cô tìm cách vùng lên.
Cuối cùng lại xuất hiện ở trong bệnh viện với lý do là tự tử trong bồn tắm.
Vậy tối qua và bây giờ đâu là thực đâu là mơ?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cô cố nhớ lại, nhưng đầu đau như búa bổ, gương mặt cũng đột nhiên tái mét.
“Hoa Mẫn mọi chuyện là thế nào? Sao ta chỉ nhớ là bị người ta truy sát, bị bắn… còn bị rơi xuống biển. Hơn nữa người tên Cố Tư Thành là ai? Hắn rốt cuộc là thằng khốn khiếp nào lại ra tay tàn nhẫn với ta như vậy?”
Hoa Mẫn nhìn Hứa Hàn Chi nuốt khan một cái, sau đó lập tức nắm lấy cánh tay y tá, hoảng hốt nói: “Cô chủ nhà tôi bị mất trí nhớ rồi!”
Y tá cũng vội vã chạy đi, lát sau còn mang thêm một vị bác sĩ tới, sau khi bác sĩ làm tất cả các loại kiểm tra trên người cô còn hỏi cô về các vấn đề như tên tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp…
Thật kỳ lạ là cô có thể nhớ được tất cả mọi việc, duy chỉ có ký ức về người tên Cố Tư Thành là mất sạch.
Bác sĩ nói nguyên nhân sản sinh hiện tượng này là do di chứng của vụ tai nạn đã làm cho thần kinh của cô phải chịu một áp lực rất lớn, thế nên não của cô đã phải tự khóa lại trí nhớ để bảo vệ bản thân.
Đến khi vị bác sĩ đi rồi đầu óc cô vẫn trống rỗng, đầy hoang mang, cảm giác giống như cô đã sống lại một kiếp vậy.
Hoa Mẫn bên cạnh, bắt đầu kể lại cho cô từng chút một.
Thì ra sau khi trở về nước cô đã tình cờ gặp Cố Tư Thành trong một bữa tiệc và đã si mê hắn, sau đó cô chủ động theo đuổi hắn nhưng Cố Tư Thành lại chẳng màng quan tâm cô, còn tỏ ra vô cùng chán ghét.
Cho đến một ngày cô tố cáo hắn cướp đi trinh tiết của cô, cũng không hiểu sao đêm ấy trên du thuyền cô và hắn lại ở cùng một phòng, đến khi Cố Tư Thành tỉnh dậy thì tin tức đã truyền đi khắp nơi.
Dưới sức ép của cha cô và để bảo vệ danh tiếng cho Cố thị, Cố Tư Thành cuối cùng chỉ còn cách cưới cô.
Tuy nhiên ngày cưới Cố Tư Thành lấy lý do sức khỏe nên không xuất hiện, đám cưới cũng nhanh chóng kết thúc với số khách mời ít ỏi.
Sau đó cô bị hắn bỏ mặc trong biệt thự với sự ghẻ lạnh, thờ ơ, ngay cả nhìn cô hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Và kết quả như Hoa Mẫn nói là cô tương tư đến nỗi tâm sinh bệnh, chịu không được áp lực nên đã nghĩ quần, trầm mình trong bồn nước mà tự vẫn.
Nghe xong cô vẫn không ngờ được là bản thân lại ngu ngốc đến thế, cô đường đường là trưởng nữ của Hứa gia, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, là người kiêu ngạo, bản lĩnh, tại sao lại vì một Cố Tư Thành mà biến thành kẻ lụy tình, nhu nhược đến vậy?
Mà dù cho cô không có được tình yêu của Cố Tư Thành, thì cô cũng không đần độn đến mức đi tự tử được, chắc chắn việc tối qua chỉ là sự cố.
Nhưng nếu đúng như vậy, thì việc cô bị truy sát là như thế nào? Tại sao cảm giác kinh hãi, đau đớn đó lại chân thực đến vậy?