Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 37: Em Là Tính Mạng Của Tôi



Cô nhất thời á khẩu không thành lời, ý trong câu nói của cô là chỉ những người đàn ông với tính cách, diện mạo, công việc... khác nhau, cô chỉ muốn thoải mái gặp gỡ, ngắm nhìn, hẹn hò một chút.

Tại sao vào trong đầu Cố Tư Thành lại biến thành chuyện trên giường vậy.

Cô bĩu môi tỏ vẻ bất cần: “Dù có là miễn phí tôi cũng không thèm!”

“Vậy tôi phải làm thế nào thì em mới đồng ý?” Hắn dường như càng khẩn trương hơn.

“Anh tốt nhất nên từ bỏ đi! Tôi hiện tại không có tâm trạng yêu đương, hơn nữa chúng ta hoàn toàn không hợp nhau.

Ánh mắt hắn quy về bình tĩnh cực hạn, lặng lẽ nhìn cô, sau đó chủ động thu tay về.

Giọng nói trong thoáng chốc trầm xuống:

“Không có hợp hay không hợp, chỉ có muốn hay không. Tôi thấy trong mắt em có tôi, chỉ là em đang trốn tránh tôi cũng là đang trốn tránh chính bản thân mình. Em sợ nếu rơi vào đoạn tình cảm với tôi sẽ không có cách nào dứt ra được, em sợ phải tổn thương, sợ phải đau khổ, em sợ sẽ giống như trước kia... nhưng bây giờ thì khác, tôi thừa nhận tôi yêu em, tôi muốn bảo vệ em, vậy thì tại sao em lại không dám đón nhận tôi? Tôi biết những chuyện mà em đang phải đối diện, vậy nên chỉ cần em đồng ý, tôi cho em quyền lợi dụng tôi, quyền sử dụng tôi như một quân cờ.

Sau câu nói của hắn tâm trạng cô trở nên hỗn loạn, có kinh ngạc, sợ hãi, lại có mong muốn tham lam, chiếm hữu.

Nhưng đối phương lại là Cố Tư Thành, cô không thể không cảnh giác.

Cô hít một hơi nhẹ lấy lại bình tĩnh, khóe miệng cong lên, chứa đựng sự khiêu khích lẫn châm chọc, sau đó ngụ ý nói:

“Tin tưởng người khác chính là đã đặt vào cổ một sợi dây thừng, ai biết được đến một lúc nào đó sẽ bị treo lên?”

Hắn có vẻ không vui, đôi mắt xám sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó đột nhiên vươn tay ghì chặt lấy cổ cô, hành động thô bạo cùng lời nói nặng nề bên tai lại hoàn toàn không ăn nhập:

“Vậy tôi nói cho em biết, nếu em là tính mạng của tôi thì sao? Em còn tôi còn, ngược lại, em mất tôi mất”

Cô kinh ngạc đến đơ cả người, quên cả thở.

Dường như rất lâu sau mới có phản ứng, khí huyết trên người cũng dần khôi phục lại, cô gượng cười, đáy mắt phảng phất một nỗi buồn khó tả.

“Cố Tư Thành đừng nói đùa...anh vừa là chủ tịch hiệp hội tài chính Đông Á, vừa là chủ tịch tập đoàn Cố thị, lại là đại thiếu gia, cháu đích tôn duy nhất ở Cố gia, người danh tiếng lẫy lừng như vậy, sao nói chết là chết cùng tôi được.

“Vì em là vợ tôi!”

Lần này, câu trả lời ngắn gọn của hắn càng làm cô chấn động hơn.

Sau đó hắn thả lỏng tay, rồi từ trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, giọng nói dịu dàng khiến người ta mê muội: “Tài sản, danh tiếng chỉ là vật ngoài thân, vợ mới là quan trọng”

Đến tận bây giờ cô mới biết, sự thay đổi trong tâm trạng và biểu cảm của hắn, đều là do phản ứng từ cô mà ra.

Lồng ngực cô đập như trống trận, cô nhận rõ cảm xúc của mình, mặc dù



ngoài miệng nói không thèm muốn hắn, nhưng nếu hắn quyết tâm quyến rũ cô, cô nhất định sẽ bị cám dỗ.

Cũng may chút lý trí cuối cùng kéo cô lại. Cô lập tức đi vòng ra sau lưng Cố

Tư Thành, hai tay đặt trên lưng hắn mà ra sức đẩy.

“Dù sao tôi cũng không tin anh, anh mau đi về đi!”

“Tôi không đi!” Hắn tỏ thái độ cương quyết.

“Bộ anh nhàn rỗi lắm hả? Cố thị không cần người quản sao?”

“Con mắt nào của em thấy tôi nhàn rỗi? Mỗi giây mỗi phút của tôi đều có thể kiếm ra cả chục tỷ, vậy nên nếu như em để tôi đợi lâu, tôi sẽ kiện em ra tòa vì tội gián tiếp làm thâm hụt tiền thuế của chính phủ đấy!”

“Đồ tư bản khốn khiếp! Mau cút về cho tôi!” Cô vừa chửi vừa dùng đầu mình húc vào lưng hắn.

Người Cố Tư Thành cứng như sắt đá, hắn sợ cô đau, nên đành chầm chậm di chuyển theo lực đẩy của cô.

“Em còn không chấp nhận, thì ngày nào tôi cũng sẽ đến đây!”

“Tôi còn chưa hết giận anh vì chuyện anh bồi thạch cao vào chân tôi đâu, bây giờ lại còn dám đòi hỏi làm bạn trai của tôi nữa, đúng là đồ mặt dày vô sỉ!” Cô vẫn cắm đầu, hùng hục tống hắn đi.

“Vậy tôi phải làm thế nào thì em mới hết giận?” Lúc này đã ra đến cửa, hắn đột nhiên tì chân lại, sau đó xoay người nhìn cô.

“Không cần làm gì hết, chỉ cần anh ngay lập tức biến khỏi đây, đợi khi nào tôi hết giận sẽ liên hệ với anh, còn nữa hãy tự mình sám hối về những tội lỗi mà anh đã gây ra cho tôi đi!”

Nói xong cô cầm một bên cửa kéo lại, Cố Tư Thành cũng nhanh tay chặn lấy, nhẹ giọng thương thuyết:

“Hàn Chi, một ngày được không? Tính tôi không thể chờ đợi.”

“Sớm hay muộn điều đó còn tuỳ thuộc vào thái độ của anh, nếu như trong thời gian này anh còn tìm đến đây, thì tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

Dứt lời cô đá mạnh vào chân Cố Tư Thành một cái, vì đôi dép có hoạ tiết trang trí bằng đá, nên không thể nói là không đau.

Cố Tư Thành nhăn mặt, lùi về sau, cô cũng nhân cơ hội gỡ tay hắn ra, rồi đóng sập cửa lại.

“Khoan đã Hàn Chi.... Hàn Chi”

“Hàn Chi...tôi còn thứ muốn tặng cho em, bó.”

Cạch––

Cửa cổng đột ngột mở ra một lần nữa.



Hàn Chi tay cầm theo bó hoa hồng ném về phía hắn, phũ phàng tuyên bố:

“Tôi không thích hoa, đối với tôi nó chẳng có tác dụng gì cả.”

Ngay sau đó, cửa cổng lập tức đóng lại.

Cố Tư Thành vẫn đứng im như thế, cho đến khi âm thanh mỗi bước đi của cô xa dần, hắn mới nhìn lại bó hoa hồng trong tay mình, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, sau cùng xoay người rời đi.

Khi Hàn Chi trở về phòng, tận mắt trông thấy chiếc siêu xe của Cố Tư Thành biến mất, thì cô mới an tâm phần nào.

Nhưng còn chưa kịp để cho đầu óc thư giãn, thì điện thoại cô liền “tinh” lên một tiếng.

Vừa nhìn vào màn hình, cô sốc đến độ các khớp ngón tay cứng lại, miệng theo đó cũng có thể nhét vừa một quả trứng.

Tin nhắn gửi đến, thông báo tài khoản của cô vừa được cộng thêm một dãy gồm 12 con số.

Cô dụi mắt mấy lần để lấy lại tỉnh táo, kết quả vẫn là một dãy gồm 12 con số.

Người chuyển khoản không ai khác là Cố Tư Thành.

Bên dưới còn kèm theo lời nhắn:

[ Xin lỗi vì đã tự ý bó bột chân em, tôi hy vọng cái này sẽ có tác dụng với em. ]

Cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc mà ngồi bệt xuống giường.

Cục thạch cao đổi lấy 100 tỷ?

Cố Tư Thành điên rồi! Hắn nhiều tiền đến mức phát bệnh rồi!

Ban nãy cô nói không thích hoa, có lẽ hắn nghĩ rằng cô thích tiền. Đúng là cô thích tiền, nhưng hào phóng thế này thì....

Không đúng! Lỡ như đây là tiền thuế của Cố thị phải giao nộp cho nhà nước thì sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, thì cô cũng kinh hãi mà hất bay điện thoại xuống sàn.

Cố Tư Thành lắm mưu nhiều kế, cái gì càng dễ dàng có được thì sẽ phải trả cái giá càng đắt.

100 tỷ này, cô tuyệt đối sẽ không đụng vào.

Mãi sau này khi hai người về chung một nhà thì Hàn Chi mới biết, hoá ra 2 cục thạch cao đó, đã được Cố Tư Thành trưng bày một cách trang trọng ở trong tủ kính rồi.

Hắn nói, bởi vì đây chính là món quà đầu tiên mà cô đã tặng hắn, cho nên hắn không thể không trân trọng.