Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 4: Chạm Mặt



Với chấn thương này thì ông bác sĩ khuyên cô nên ở lại bệnh viện theo dõi, nhưng mà trước sự cương quyết của cô thì ông ta cũng không giữ lại nữa, chỉ căn dặn cô cái gì mà để ý sinh hoạt, rồi cố gắng giao tiếp.

Cô bị mất trí chứ không bị thiểu năng.

Ngay sau đó cô và Hoa Mẫn bắt taxi trở về biệt thự của Cố Tư Thành.

Đúng lúc này hai người giúp việc đang đứng ở bên ngoài nhận phong thư từ ai đó, thấy cô liền cúi đầu chào lấy lệ. Chào xong lại xem cô như người vô hình.

Trước đây cô không muốn gây chuyện, nên bọn họ có đối với cô thế nào cô cũng chẳng màng để ý, nhưng xem ra bây giờ cô phải quan tâm bọn họ một chút rồi.

“Cái gì thế kia?” Cô hất hàm về phía phong thư mà hỏi.

“Cái… cái… này ư?” Người giúp việc có chút bất ngờ nên hơi lắp bắp.

“Nó là gì?”

Người còn lại tên là A Ngọc bước lên, cầm lấy tấm thiệp, giọng phát ra thực đanh đá:

“Hứa tiểu thư, đây là thiệp mời dự tiệc của giám đốc Triệu, nhưng mà từ trước đến giờ cô chưa từng tham gia nên bọn họ cũng chỉ gửi cho có lệ thôi, cô không cần quan tâm làm gì.”

Thường thì những buổi tiệc này sẽ mời cả vợ và chồng, nhưng Cố Tư Thành không bao giờ muốn cô xuất hiện cùng nên cô cũng chưa từng để ý đến.

Đúng lúc này Hoa Mẫn bên cạnh khều khều tay cô với vẻ mặt hoảng hốt, thì ra cô ấy vừa lên mạng, biết được tin tức cô tự vẫn đã lan đi trên khắp các mặt báo lớn nhỏ.

Hứa Hàn Chi khóc không được mà cười cũng không xong.

“Cô chủ xem này, đám người bọn họ cũng thật là quá đáng, cái gì mà người vợ bị bỏ rơi, rồi mắc bệnh trầm cảm, xấu hổ đến mức tự tử, đây còn kinh khủng hơn nữa… dám gọi cô chủ là hồ ly xấu xí. Em thật muốn gang mồm bọn họ ra xem, coi tại sao miệng lưỡi bọn họ lại ác độc đến vậy.”

Hai người giúp việc nghe Hoa Mẫn nói xong bèn dấm dúi nhìn nhau cười, sau đó toan định bỏ đi thì bị Hứa Hàn Chi túm tóc lôi lại.

“Đưa cái thiệp mời đó đây!”

“Tiểu thư… cô… cô muốn lấy làm gì?” A Ngọc hoảng hồn, không nghĩ Hứa Hàn Chi vậy mà lại phản ứng ghê thế.



Cô trừng mắt, cảnh cáo: “Hỏi nhiều! Bảo đưa thì cứ đưa đi, còn nữa từ giờ các cô chỉ cần làm việc theo giờ thôi, làm xong thì rời khỏi đây cho tôi.”

Không đợi A Ngọc đưa tới, Hứa Hàn Chi bèn giật lấy tấm thiệp trên tay cô ta, sau đó chân dài sải bước đi thẳng vào trong, để lại phía sau mấy gương mặt còn đang hoang mang, kinh ngạc.

Dám chửi cô sao? Được rồi!

“Cô chủ cô định làm gì thế?” Hoa Mẫn chạy vội theo sau cô, tò mò hỏi.

Hứa Hàn Chi mỉm cười đắc ý: “Chẳng phải bọn họ thích chửi lắm sao, vậy thì tối nay bà đây sẽ cho bọn họ được chửi thoả thích.”

“Cô chủ định đến bữa tiệc này hả? Không được đâu nếu Cố Tổng mà biết sẽ nguy to đấy!”

“Bọn họ nói Hứa Hàn Chi này tự tử vì tình, vậy để cho bọn họ chống mắt lên xem rõ, người tự tử vì tình sẽ có bộ dạng như thế nào.”

Cô vốn định sau khi trở về biệt thự sẽ tìm một luật sư giỏi, lập tức ly hôn với Cố Tư Thành.

Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu như phí phạm thời gian để né tránh kết cục của một năm sau, thì chi bằng ngay từ bây giờ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hắn, có như vậy Cố Tư Thành cũng không còn lý do truy sát cô, cũng như hãm hại Hứa gia nữa.

Nhưng mà trước lúc đó cô phải cho đám người ngứa mồm ngứa miệng kia biết, cô không phải vì Cố Tư Thành mà đi huỷ hoại đời mình.

Hứa Hàn Chi này không dễ bắt nạt như vậy đâu.

Và rồi màn đêm nhanh chóng phủ xuống, bao trùm cả thành phố S xa hoa, lộng lẫy.

Hoa Mẫn nhìn thấy dáng vẻ Hứa Hàn Chi từ trong phòng bước ra, bèn kinh ngạc đứng như trời trồng.

Cô biết cô chủ của mình chính là ngọc trong ngọc, từ nhỏ đã xinh đẹp tuyệt trần lớn lên dung mạo càng xinh đẹp kiêu sa hơn. Mà hình ảnh bây giờ quả thực gây chấn động lòng người.

Hứa Hàn Chi mặc một chiếc váy đen quyến rũ.

Ánh sáng từ đèn thạch anh chiếu xuống làm làn da trắng như sứ càng thêm nổi bật, cùng với đó là mái tóc dài buông xõa mềm mại, đôi mắt đen trong veo, cánh môi đỏ mọng như anh đào, tất cả như có ma lực hút hồn người đối diện.

Với dáng vẻ này ngay khi Hứa Hàn Chi xuất hiện tại bữa tiệc, đã gây nên một làn sóng lớn.

Cô như thiên sứ hạ hàm lại mang theo thần khí có chút tà mị bước vào, đừng nói là đàn ông mà bất kỳ người phụ nữ nào trông thấy, cũng đều phải hướng ánh mắt mà ngắm nhìn.



Ngay lập tức một loạt những sếp tổng đã nhanh chân vây lấy cô, với hy vọng có thể dành lấy đoá hoa xinh đẹp, lộng lẫy này.

Đúng lúc bữa tiệc đang đến hồi cao trào thì một bóng dáng cao lớn, mang theo khí chất đế vương bước vào.

Chủ nhân của buổi tiệc là giám đốc Triệu cũng nhanh chân ra đón.

Người đàn ông này mang một khuôn mặt đẹp như tạc tượng, mọi đường nét đều hoàn hảo. Từ sống mũi cao thẳng đến đôi mắt màu xám sắc lạnh, tất cả như khắc hoạ nên một người đàn ông, vừa anh tú hoàn mỹ lại vừa mang khí chất lạnh lùng, cao ngạo.

Hắn ta chính là Cố Tư Thành chủ tịch hiệp hội tài chính thương mại Đông Á. Người đàn ông có khả năng hô mưa gọi gió, một tay che trời.

Theo sau Cố Tư Thành là Nhất Phàm trợ lý chung thành của hắn.

Sau màn chào hỏi, thì ánh mắt của Cố Tư Thành đã va phải Hứa Hàn Chi, hắn thoáng chốc kinh ngạc.

Chỉ thầm nghĩ tại sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp đến như vậy.

Nhưng khi thấy cô cười đùa với đám đàn ông thì ánh mắt hắn cũng hạ thấp xuống.

Xinh đẹp thì xinh đẹp, đều là loại phụ nữ lẳng lơ.

Cho đến khi phu nhân của giám đốc Triệu bước tới.

“Cố tổng, thật vinh dự khi ngài xuất hiện ở đây, đã vậy còn là lần đầu tiên Cố tổng đưa theo phu nhân đi cùng nữa, đúng là chuyện trăm năm khó gặp.”

Nghe vậy Cố Tư Thành chỉ mỉm cười lịch sự: “Triệu phu nhân chắc là bà nhẫm lẫn gì rồi, hôm nay tôi đến chỉ đưa theo trợ lý đi cùng.”

“Không thể nào! Ban nãy Cố phu nhân còn cầm theo thiệp mời đến mà… à kia rồi! Không phải cô ấy đang đứng ở đó sao?”

Cố Tư Thành và Nhất Phàm đều đồng loạt hướng mắt theo cái chỉ tay của Triệu phu nhân.

Thần trí chấn động kịch liệt.

Cô gái ban nãy hắn để ý vậy mà lại là vợ hắn, Hứa Hàn Chi.