Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 40: Bẫy



Toàn bộ đám người có mặt trong đại sảnh đều bị lời này làm cho chấn động.

100.000 tỷ? Bọn họ có nghe nhầm không đây?

Ngay lập tức, đã có tiếng xì xào bàn tán, sau đó lan dần, phút chốc biến bầu không khí trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn.

Cơ thể Hàn Chi lúc này như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc, cô kinh ngạc tới mức mở to hai mắt nhìn.

Người vừa đưa ra cái giá huỷ diệt đó, không ai khác chính là Cố Tư Thành.

Ngay lập tức cô đã có phản ứng, bèn xoay người núp vào sau lưng mấy vị khách mời khác, vẻ mặt tràn ngập căng thẳng cùng lo sợ.

Tại sao lại là Cố Tư Thành? Tại sao hắn cứ muốn bằng được lô đất này? Cố thị đâu thiếu gì đất đâu? Hà tất phải tranh giành với kẻ khác?

Không đúng!

Đột nhiên sống lưng Hàn Chi trở nên lạnh buốt, như chợt nghiệm ra điều gì đó, mà bản thân cô đã vô tình bỏ qua.

Đặt địa vị nếu như cô là Cố Tư Thành, khi đưa đến cái giá 5000 tỷ, thì với bất kỳ người bình thường nào, hay cho đến lão làng của ngành bất động sản, vào thời điểm đó cũng sẽ đồng ý với cái giá này, nhưng tại sao đối phương lại không chấp nhận?

Lẽ nào là vì đối phương biết trước được lô đất đó sẽ được đưa vào quy hoạch? Điều mà chỉ những nhân vật tầm cỡ như hắn mới có thể có được thông tin?

Lần theo sự nghi ngờ này, chỉ có một cách giải thích duy nhất, là người mua lô đất đó chính là người trong ban kế hoạch, lợi dụng chức vụ để thực hiện hành vi gian lận về kinh doanh bất động sản.

Nếu như suy nghĩ này của cô giống với Cố Tư Thành, thì sau khi có được lô đất, với tính cách của hắn, nhất định sẽ tìm cách tống cổ đối phương vào tù.

Giả sử bây giờ cô không đồng ý bán, thì chính là vi phạm hợp đồng đấu giá, ngoài việc nộp phạt còn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Còn nếu như bán, cuối cùng cũng sẽ phải gặp mặt Cố Tư Thành, đến lúc đó cô phải giải thích với hắn thế nào đây?

Rằng cô đã sống lại một kiếp sao? Cho nên mới biết trước được tất cả sự việc sao?

“Sao thế? Làm việc đi chứ?”

Cố Tư Thành hướng ánh mắt về phía Mc, âm thanh tuy thâm trầm mà khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.



Hắn sợ hãi nuốt xuống một ngụm khí, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, rồi ghé sát khuôn miệng đến gần míc, giọng cũng mất đi vẻ tự nhiên:

“100.000 tỷ có vị nào trả hơn không?”

Thật ra hắn hỏi cho có lệ, chứ Cố Tư Thành chỉ cần đưa ra cái giá 74.600 tỷ thôi, thì cũng không ai dám dành với hắn rồi, chứ nói gì đến con số 100.000 tỷ này.

Đám đông đến giờ vẫn chưa thôi kinh ngạc mà bàn tán.

Tất cả đều cho rằng con số 74.500 tỷ mà Công ty Tôn Diệu đưa ra đã là mạo hiểm rồi, huống hồ Cố Tư Thành lại trả tận 100.000 tỷ, kể cả sau khi quy hoạch xong và cho đấu thầu, thì 10 năm nữa cũng chưa chắc thu hồi được vốn.

Rõ ràng là Cố Tư Thành đang ném tiền xuống biển.

Ngay sau đó Mc gạt đi mồ hôi trên trán, căng thẳng lên tiếng:

“Vậy tôi xin tuyên bố, lô đất có mã số SB030389 đã chính thức thuộc về chủ tịch tập đoàn Cố thị, Cố Tư Thành. Xin chúc mừng ngài đã có được lô đất vàng này!”

Người quản lý buổi đấu giá lập tức mang hợp đồng bước tới chỗ của Cố Tư Thành, cúi thấp đầu chào hắn.

“Tôi muốn gặp người đăng ký đấu giá lô đất này” Cố Tư Thành nhìn hắn ra lệnh.

“Vậy xin ngài hãy chờ một lát!”

Vì đây là thông tin được người bán đề nghị bảo mật để giữ an toàn, cho nên những người như bọn họ đều không có quyền được tìm hiểu, chỉ có thể xin ý kiến từ cấp trên.

Rất nhanh người quản lý đã chạy đi gặp giám đốc của mình, ông ta ở cách đó không xa, nghe thấy vậy liền tất tả chạy tới.

Rồi hướng về phía Tiêu Ngạn đang đứng, mà cung kính nói: “Người đó ở kia thưa ngài! Nếu ngài muốn tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt riêng ngay bây giờ.”

“Được!”

Ánh mắt Cố Tư Thành như lưỡi kiếm quét qua mọi thứ, rồi dừng lại ở trên người Tiêu Ngạn.

Vừa thấy Cố Tư Thành nhìn về hướng bọn họ, hồn vía Hàn Chi thoáng chốc như bay lên mây.

Thôi mặc kệ! Trước tiên cô phải chạy trước đã, nói chuyện với hắn sau vậy.

Cô lập tức vội vã rời đi, nhưng thật không may vừa thoát khỏi đám đông thì lại va phải một nữ phục vụ, trên tay cô ta còn đang bưng theo rượu, cú va chạm khiến mấy ly rượu trên đó đổ thẳng xuống váy của cô.



Nữ phục vụ hết sức kinh sợ, bèn lập tức rút khăn từ trong túi áo của mình ra.

“Thật sự xin lỗi tiểu thư! Làm sao bây giờ, váy của cô bị dơ hết rồi!”

“Không sao đâu cô cứ đi đi!” Cô khẩn trương muốn bỏ chạy, nhưng mà lại bị nữ phục vụ giữ chặt.

“Hay để tôi đưa cô đến nhà vệ sinh nhé! Tay của cô cũng bị rượu đổ lên rồi!”

Ở phía bên này Tiêu Ngạn thoáng thấy bóng cô rời đi, muốn đuổi theo nhưng chợt nhận ra Cố Tư Thành đang bước về phía mình, tâm trạng vì thế trở nên hoang mang, không biết phải làm như thế nào.

Hắn biết rõ mối quan hệ của cô với Cố Tư Thành, nhưng mà Cố Tư Thành lại không biết mối quan hệ giữa hắn và cô, cũng như không hề biết cô chính là chủ nhân mảnh đất mà mình vừa mua.

Hơn nữa ban nãy hắn để ý, khi Cố Tư Thành xuất hiện sắc mặt cô không được tốt, còn có kinh ngạc, xem ra là không muốn lô đất này rơi vào tay Cố Tư Thành.

Nhìn thấy Cố Tư Thành càng lúc càng di chuyển đến gần mình, Tiêu Ngạn không suy nghĩ thêm nữa, lập tức xoay người đuổi theo Hàn Chi.

Trước tiên hắn phải xem tình trạng của cô như thế nào đã.

Cố Tư Thành bỗng chốc bị làm cho bất ngờ, bước chân cũng chậm dần rồi dừng tại chỗ, ánh mắt gần như là chết chóc.

Tên này muốn chạy sao?

Theo sự chỉ dẫn của nữ nhân viên, Hàn Chi một mình bước vào khu vực rửa tay, điều khiến cô không thoải mái là mùi tinh dầu ở đây khá nồng.

Do hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa dài màu đen, nên nhìn qua cũng không lộ, chỉ là rượu ngấm qua váy, làm ướt hai chân cô, tạo nên cảm giác thực sự rất khó chịu.

Có lẽ, cô phải lên phòng nghỉ sấy khô nó trước khi đi gặp Tiêu Ngạn.

Tuy nhiên cô vừa định bước ra ngoài thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt mờ dần, tim trong lồng ngực đập mạnh, hô hấp cũng khó khăn hơn.

Cô vội dựa vào tường, nhưng mà phát hiện ra cơ thể không còn chút sức lực nào, cứ thế mà ngã khuỵu xuống sàn.

Ngay lập tức ý thức cũng dần dần biến mất, cho đến khi mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

Cánh cửa cũng cùng lúc được mở ra.