Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 54: Vợ Chồng Đàm Phán



Vì đã mất dấu xe của Trình Thiếu Kiệt, cho nên hắn không biết tên đó đã đưa cô đi đâu, chỉ có thể chạy về Hứa thị đợi cô.

Ban nãy hắn đã cố tình đặt ly rượu đúng với điểm hạ tay của nữ nhân viên, mặc dù có hơi mất mặt, nhưng đổi lại đối phương là Logan, hắn lại cũng thấy Logan đã uống ly rượu đó, cho nên hắn một chút áy náy cũng không có.

Quả nhiên khi hắn về đến Hứa thị, liền đúng lúc trông thấy Trình Thiếu Kiệt rời đi.

Sau đó thấy Hàn Chi tiến đến mở cửa xe của cô, hắn tức tốc từ xe Nhất Phàm bước xuống, rồi chạy đến mở cửa ghế phụ, ngang nhiên ngồi vào.

Hàn Chi nhất thời bị dọa cho sợ mất mật.

Sau khi định thần lại, cô không hiểu tại sao bộ dạng làm ra vẻ vô tội của hắn trong lúc này, cực kỳ không thuận mắt.

“Xuống xe!” Cô cong môi, tức giận quát.

“Anh không xuống! Hôm nay Trình Thiếu Kiệt đã nói gì với em vậy? Hắn muốn theo đuổi em sao? Em có nói chuyện của chúng ta cho hắn biết không?” Cố Tư Thành tỏ thái độ lì lợm, nghiêng đầu, hỏi một lượt.

“Chuyện gì cũng không cần anh xen vào!”

Hắn đột nhiên tỏ ra uỷ khuất, giọng nói hết sức dịu dàng: “Nhưng em là vợ của anh, vợ mình bị người khác đưa đi tỏ tình, em nói xem ai mà chịu được.”

Cô bỗng thấy ớn lạnh trong người, trong ký ức không phải hắn chưa từng có dáng vẻ này, nhưng lúc đó là hắn giả vờ mất trí nhớ để đùa cợt cô, còn bây giờ thì đâu cần nữa?

“Em làm gì mà ngẩn người ra thế, hay là đã đồng ý với Trình Thiếu Kiệt rồi?”

Cô bị kích động, vội phản ứng: “Không có!”

Cố Tư Thành bĩu môi: “Vậy tại sao đối với hắn, em lại cười lẳng lơ như vậy?”

Lẳng lơ???

Trong nháy mắt tâm trí Hàn Chi đều là hai từ này, chỉ thiếu nổi không thể huyết, tức giận nói:

“Đối với người phụ nữ kia Cố tổng còn lẳng lơ hơn gấp bội, tới mức trao đổi cả số điện thoại, sao không thấy Cố tổng nói gì?”

Dứt miệng mới thấy mình không nên phản ứng thái quá như thế, chẳng khác nào nói bản thân đang so đo, nổi cơn ghen với người phụ nữ kia.

Cố Tư Thành trong giây lát đơ người, sau đó liền hiểu ra vấn đề, khẽ tủm tỉm cười.

“Còn cười?” Cô cau mày, khó chịu.

Hắn lập tức vươn tay nhấc cô ngồi lên đùi của mình, đặt cằm lên vai cô, hơi thở nóng nực trực tiếp phả vào má cô:

“Đúng là anh đã cho cô ta số điện thoại..” Hắn bỏ ngỏ, sau đó bất ngờ hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô.

Có một hơi nóng không thể khống chế đang tran làn lên cổ, khiến đầu óc cô bỗng quay cuồng, trống rỗng.

Cô nhanh chóng đẩy mặt Cố Tư Thành ra.

Đợi cô dần dần định thần, hắn mới tiếp tục nói: “Nhưng mà..là cho số điện thoại của em.”



Nhìn thấy khuôn mặt như cười mà không phải cười của hắn, còn có cả sự gian xảo không thể nghi ngờ trong đôi mắt ấy, cô thoáng chốc bất lực.

Hẳn kiếp trước cô phải vô phúc lắm, kiếp này mới va phải Cố Tư Thành. (1

Ngay sau đó cô cắn mạnh vào tai hắn một cái.

Bị đau, Cố Tư Thành nổi giận mắng cô: “Em cầm tinh con chó hả? Suốt ngày chỉ biết cắn người!”

Cô liếm nhẹ cánh môi, bật lại hắn: “Em mà là chó, anh là chồng chó thì cũng là chó!”

Cố Tư Thành tức không cãi được, liền đè cô ra mà hôn.

Bị hắn cuồng nhiệt dày vò đôi môi, lại không cho cô có cơ hội hít thở chút không khí nào, Hàn Chi giận dữ định cắn hắn, nhưng mà Cố Từ Thành sớm đã có phòng bị, ngay lúc hàm răng trắng muốt của cô chạm vào cánh môi nóng bỏng của hắn, hắn ngay lập tức đẩy cô ra.

Nở một nụ cười đắc thắng.

Trong khoảnh khắc Hàn Chi cuộn chặt bàn tay thành quyền, đấm một cái thật mạnh vào bụng Cố Tư Thành, rồi cô từ trên đùi hắn, bò về ghế lái.

Cố Tư Thành một tay ôm bụng, nheo mắt nhìn cô, trong lòng vẫn không nghĩ rằng con chó con này lại hung dữ như vậy.

“Anh xuống xe đi! Em còn về!”

Trước thái độ cương quyết của cô hắn đành phải xuống nước, mềm mỏng nói:

“Hàn Chi... Coi như anh năn nỉ em, em chuyển về ở cùng anh đi. Em một mình ở đó anh thật không yên tâm một giây phút nào, nhất là khi chúng ta còn chưa tìm được hung thủ. Nếu không may em gặp phải chuyện gì, anh chắc chắn sẽ phát điên lên mất.”

Mi cong như cánh bướm khẽ lay động, cô lẳng lặng nhìn hắn.

Phát hiện ra bàn tay hắn đang nắm chặt lấy vạt áo trước bụng, chặt tới mức năm đầu ngón tay trở nên trắng bệch từ bao giờ.

Chưa khi nào cô thấy một Cố Tư Thành cao ngạo, không sợ trời không sợ đất, một kẻ kiêu căng, đầy toan tính lại biểu lộ ra dáng vẻ lo lắng cùng bất lực như vậy.

Cô lảng tránh ánh mắt thâm tình của hắn, khẽ đáp:

“Nhưng mà em có một điều kiện...

Hai mắt Cố Tư Thành sáng quắc, hắn vội gật đầu:

“Được! Anh chấp nhận!”

“Anh không cần biết là gì sao?”

“Chỉ cần em đồng ý chuyển đến ở cùng anh, thì chuyện gì anh cũng chấp nhận.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Hắn lập tức nhắc lại lời cô.

“Vậy em muốn Tiêu Ngạn sẽ trở thành trợ lý của em.”



Cô vui vẻ cười, gương mặt đầy trông đợi.

“Không được!” Giọng Cố Tư Thành dứt khoát.

Sắc mặt cô tức thì biến đổi, lạnh lùng đáp: “Nếu vậy thì đàm phán thất bại, mời Cố tổng xuống xe!”

“Ngoài điều kiện này ra, thì điều kiện gì cũng được!” Hắn ra sức mặc cả.

Cô như ngẫm nghĩ một lát, rồi thản nhiên nói: “Em quên mất, ban nãy Trình Thiếu Kiệt có hỏi em nếu không đồng ý làm bạn gái anh ta, thì có thể lấy danh nghĩa bạn bè một tuần gặp nhau một lần được không? Em còn chưa trả lời Trình Thiếu Kiệt, bây giờ nghĩ lại dù sao bọn em cũng là bạn thanh mai trúc mã, mà.”

“Được rồi! Làm trợ lý thì làm trợ lý, em đừng có mà gặp lại cái tên Trình tiểu tam đó nữa, đúng là hạng tâm, cơ chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”

Cố Tư Thành cướp lời cô, bày ra vẻ mặt bất mãn, khó chịu.

Hàn Chi khế tủm tỉm cười, rồi bất ngờ nhoài người, hôn lên má hắn một cái.

Vẻ mặt hắn nghệt ra, giống như có hoa nở trong mắt, nhưng giây sau liền nghiêm cẩn nhìn cô, tỏ ra không vui.

“Em vì việc của cái tên Tiêu Ngạn đó mà chủ động hôn anh sao?”

Cô thích thú lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười: “Không phải! Là tại em thấy anh như thế này rất đáng yêu!”

Đáng yêu?

Nói xong cô cũng thảng thốt giật mình, từ lúc nào cô có thể dùng những từ ngữ này để nói về Cố Tư Thành vậy?

“Ngày mai em cứ việc đi làm, anh sẽ cho người qua đó dọn đồ giúp em, làm xong em cứ trực tiếp chạy thẳng về nhà của chúng ta.” Nói xong Cố Tư Thành tự mình nghiền ngẫm rồi cười thầm.

Ngược lại, Hàn Chi vì lời của hắn mà có phần lo lắng.

Cô không thể để cho Cố Tư Thành biết trong suốt thời gian qua Tiêu Ngạn đã ở đó làm việc cho cô được, nếu không Tiêu Ngạn khó lòng mà bước qua cửa Hứa thị.

“Không cần phải gấp như thế đâu, hơn nữa có những đồ dùng cá nhân, em không muốn người khác đụng vào! Anh cứ cho em ba ngày, sau ba ngày nhất định em sẽ thu xếp xong” Cô bày ra vẻ mặt tự nhiên, tìm một lý do từ chối hăn.

“Hai ngày!” Cố Tư Thành lườm cô một cái.

1 giờ không thấy cô hắn đã khó chịu chứ nói gì đến tận 72 giờ.

“Được rồi! Hai ngày thì hai ngày. Cô thở dài bất lực.

“Em cũng không được liên lạc với cái tên Trình tiểu tam đó nữa!”

“Biết rồi! Mau xuống xe đi, em còn phải về chuẩn bị cho công việc ngày mai.”

Sau một hồi kì kèo qua lại, cuối cùng Cố Tư Thành đành luyến tiếc bước xuống xe.

Cách đó không xa, qua một hàng cây khuất ánh sáng, Trình Thiếu Kiệt vẫn lặng lẽ quan sát hai người họ, ánh mắt trong bóng tối lóe lên một tia lạnh lẽo.

Cùng lúc ấy, ở phía đối diện, một chiếc xe màu đen khác cũng đang âm thầm theo dõi cô, trong xe là 3 người đàn ông. Tuy nhiên sau đó bọn họ nhận được một cú điện thoại, nên liền tức tốc rời đi.