Cô vùng mạnh liền được đẩy anh ra, lực đạo quá lớn khiến cô bị lùi về sau mấy bước.
Trác Yến Thừa xem ra có chút sốt ruột, định hướng về phía cô: "Tinh Tinh, anh...."
"Anh đừng qua đây!" Cô hét lên, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Trác Yến Thừa ngừng bước, thần sắc có hơi hoảng loạn: "Tinh Tinh, Em trước tiên nghe anh nói...."
"Tôi không muốn nghe gì hết, Trác Yến Thừa, anh mau ra khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Hốc mắt cô chua sót, cô biết cô sắp khóc tới nơi rồi.
"Đi ra, Trác Yến Thừa, anh cút đi!"
Trác Yến Thừa ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một hồi, sau đó gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc anh quay người, nước mắt cô chịu không được lập tức trào ra.
Anh từ lâu đã thích cô?
Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Lúc cô buồn đau, sự rời đi của anh giống như cọng rơm cuối cùng, khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói một câu không dễ gì đợi cô trưởng thành....thì có thể chữa lành tất cả sao?
Anh và người nhà họ Ninh thì có khác gì chứ?
Cô ngồi trên sô pha khóc rất lâu, bỗng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại qua trực tiếp nghe, thậm chí ngay cả là ai gọi đến cũng nhìn không rõ.
Đầu bên kia vậy mà truyền đến giọng của mẹ cô: "Ninh Tinh, mày có bản lĩnh lắm rồi đúng không? Mấy ngày nay thật sự không thèm về nhà? Sao tao lại sinh ra con sói mắt trắng như mày không biết?"
Cô dùng sức cắn môi dưới nhịn không rơi nước mắt, lúc này mới mở miệng: "Có việc gì?"
"Ngày mai về đây một chuyến!" Bà ta nói xong cũng không đợi cô nói chuyện liền gác máy.
.......
Ngày hôm sau đoạn kịch ngắn cô viết đã bắt đầu quay.
Đây là lần đầu tiên cô đóng phim, nên vô cùng khẩn trương. Nhưng cô lại thích cái cảm giác này, trạng thái cũng dần dần tiến bộ, quay phim ngày càng thuận lợi.
Buổi sáng quay được hai phần ba phân cảnh.
Buổi trưa nghỉ đi ăn cơm vậy mà không có phần của cô.
Cô đang muốn hỏi có phải đã quên phần của cô rồi không, thì nhìn thấy Trác Yến Thừa.
Kịch bản anh đã xem qua, cô cùng không cần phải ngại ngùng làm gì.
Nam chính của đoạn kịch ngắn này, nguyên mẫu vốn là anh.
Anh đi đến, dừng lại trước mặt cô: "Ninh Tinh, phần kết của đoạn phim này em đã viết xong chưa?"
"Vẫn chưa, chưa nghĩ ra kết cục gì."
Lời này là thật, cô muốn xem phản ứng của cư dân mạng.
Trác Yến Thừa câu khoe môi: "Nói như vậy....anh vẫn còn cơ hội đúng không?"
Cô lười để ý đến anh, giờ cô chỉ muốn ăn cơm.
Anh bỗng nắm lấy tay cô: "Đi thôi, đưa em đi ăn."
Cô vùng vẫy không được, đành lên xe của anh.
Anh biết rõ khẩu vị của cô, đưa cô đi ăn món Tứ Xuyên.
Lúc mao huyết vượng màu đỏ rực được bày lên, vị giác đầu lưỡi khiến cô buông xuống tâm tình nóng nảy, bắt đầu cầm đũa.
Trác Yến Thừa không động đũa, đinh đinh nhìn cô.
Cô cau mày, không vui nhìn anh: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trác Yến Thừa: "Anh không biết sự tình ngày hôm đó, vừa xuống máy bay liền gọi điện cho em, nhưng em kéo anh vào danh sách đen rồi, wechat cũng xóa kết bạn, anh không liên lạc được với em."
Sự tình hôm đó là anh biết được trong kịch bản.
Kịch bản của cô cũng đang viết đến đó.
Trác Yến Thừa hít sâu một hơi: "Tinh Tinh, anh nợ em một lời xin lỗi."
Hoặc là....do cô vẫn cố chấp để tâm những chuyện vụn vặt. Nhưng cô thật sự không cần lời xin lỗi của anh.