Nói xong, ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo ngọt ngào như tiếng chim hót trong rừng. “Chồng, cô ấy tỉnh lại chưa?” Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình từ bên ngoài bước vào, mặc một bộ trang phục rực rỡ như ánh nắng. Raven nhìn thấy nụ cười mà trước đây cô ta chưa từng được nhìn thấy. Tỏa sáng. Rạng rỡ. Ấm áp. ...... “Ông nói gì cơ? Vũ Thế Huân đã rút tất cả các dự án mà ông ta hợp tác với chúng ta rồi à?” Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Hậu Thụy Niên nghĩ không ra. Từ khi bắt đầu đàm phán đến nay, đã có khoảng thời gian hai dự án này gặp phải khó khăn. Việc Vũ Thế Huân rút vốn vào thời điểm này cũng sẽ gây tổn thất rất lớn cho gia tộc Vũ Thị. Tuy nhiên, hồ sơ do thư ký gửi lên cho ông ta có viết rõ. Vũ Thế Huân không muốn hợp tác với bọn họ nữa. Hậu Thụy Niên đau đầu ôm trán, gia tộc dễ lôi kéo nhất trong số bốn gia tộc lớn ở thủ thô chính là gia tộc Vũ Thị này. Mà người đầu tiên lôi kéo được gia tộc Vũ Thị chính là con trai của ông ta Hậu Thư Hạo. Nhưng sau vụ lùm xùm vừa qua, Vũ Thế Huân rất hiếm khi nói chuyện điện thoại với ông ta. Đôi khi, Hậu Thụy Niên chủ động gọi trước nhưng ông ta không bắt máy. Điều này khiến Hậu Thụy Niên ngày càng suy nghĩ nhiều hơn. Hậu Thụy Niên nghĩ mãi, rồi đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên, nói với thư ký: “Cậu lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đi gặp Vũ Thế Huân”. Đúng lúc này, giọng nói của Hậu Thư Hạo từ trên lầu truyền đến: “Bố, bố không cần đi đâu”. Hậu Thư Hạo lúc này mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống cầu thang. Trên khuôn mặt hắn lại nở một nụ cười tràn đầy tự tin. Hắn lịch sự tao nhã, phóng khoáng tự nhiên. Hậu Thư Hạo chậm rãi bước đến gần Hậu Thụy Niên, nói: “Vũ Thế Huân đưa ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý rồi”. “Thật ra đối với gia tộc Vũ Thị, đối tượng thông gia tốt nhất với bọn họ không phải nhà chúng ta mà là gia tộc Lý Thị”. Hậu Thụy Niên mở to mắt, nhìn chằm chằm Hậu Thư Hạo, nói: “Con đang nói linh tinh gì vậy?” Hậu Thư Hạo nhún vai, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, sau đó nâng chân lên, tựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái. “Bố thân yêu của con à!” “Sự việc năm đó, gia tộc Vũ Thị mặc dù biết rõ nhưng bọn họ không hề tham gia”. “Lý Mộc là do nhà chúng ta giết, không có liên quan gì đến Vũ Thế Huân”. Trước đây, Vũ Thế Huân rất ghét nhà họ Lý, bởi vì ông ta cho rằng Lý Tấn đã bắt con gái ông ta đi”. “Vũ Thế Huân luôn coi Vũ Khuynh Mặc như báu vật”. Chương 404: San bằng Đông Hải “Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mỗi lần Vũ Khuynh Mặc trở về nước, cô ấy thậm chí còn không về nhà”. “Nơi duy nhất cô ấy đến chính là tứ hợp viện nơi ở của Lý Tấn”. “Nhưng bây giờ đã khác rồi”. “Tên khốn bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó đã trở lại”. “Sau lưng hắn còn có cấm địa Đông Hải”. Hậu Thư Hạo vừa nói xong, Hậu Thụy Niên đã bị sốc. “Lẽ nào con đã khẳng định được Lý Phong chính là thằng con trai của Lý Tấn đã đuổi ra khỏi nhà năm đó sao?” Hậu Thư Hạo tràn đầy tự tin. Tính sẵn trong lòng. Bày mưu nghĩ kế. “Bố, năm đó Lý Phong không phải là bị đuổi khỏi nhà”. “Mà là được đưa đến Đông Hải để bảo vệ”. “Những năm này, Lý Tấn luôn điều hành Đông Hải”. “Cấm địa Đông Hải này chính là kiệt tác vĩ đại nhất của ông ta!” Hậu Thụy Niên sững sờ. Từ trước đến nay, điều mà gia đình họ muốn làm nhất chính là tiêu diệt toàn bộ gia tộc Lý Thị. Tuy nhiên, gia tộc Lý Thị được hỗ trợ bởi một thế lực lớn ở đằng sau. Bọn họ không động vào được, cũng không dám động. Chỉ có thể đánh lén gia tộc Lý Thị, làm những trò bì ổi sau lưng. Nhưng nếu như, Lý Tấn đều đang nâng đỡ cấm địa Đông Hải. Đối với gia tộc Hậu Thị bọn họ, đây sẽ là một mối nguy hiểm vô cùng lớn. Nhà họ Hậu bọn họ nếu như bất cẩn một chút. Sẽ bị tiêu diệt toàn bộ! Hậu Thụy Niên bồn chồn, đi qua đi lại. “Lỳ Tấn à Lý Tấn, ông đúng là lão hồ ly nghìn tuổi”. “Tôi tính tới tính lui, không ngờ lại bỏ sót điều này”. “Ông đã giấu đứa con trai rác rưởi của mình suốt mười sáu năm!” Nụ cười trên mặt Hậu Thư Hạo vẫn không thay đổi. Hắn từ từ rót cho mình một tách trà, nhẹ nhàng nhấm nháp. Hậu Thư Hạo nói: “Lý Phong và tập đoàn Lăng Tiêu lần này đến phía Bắc, nói dễ nghe thì là đến để mở rộng thị trường”. “Nhưng thật ra là muốn hợp nhất thành một khối với gia tộc Lý Thị”. “Xem ra miếng bánh phía Bắc này đã bị lão hồ ly đó chia thành hai phần rồi”. “Phía Nam là một cục mỡ béo ngậy chưa có chủ”. “Bố, bố cho rằng, Vũ Thế Huân lại không muốn ăn một miếng sao?” Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người và bước đến chỗ Hậu Thư Hạo. Ông ta nhìn thẳng vào con trai mình. “Hậu Nhi, bây giờ con nhất định là đã có cách đối phó với cha con Lý Tấn rồi đúng không?” Hậu Thư Hạo mỉm cười bình tĩnh, tự tay rót một chén trà cho Hậu Thụy Niên, nói: “Bố, đừng quá lo lắng, cứ ngồi xuống trước đã”. Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Hậu Thư Hạo. Hậu Thụy Niên đột nhiên cười. Đây mới là con trai của ông ta! Đây mới là thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một người của nhà họ Hậu! Hậu Thụy Niên uống hết chén trà. Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo đầy mong đợi: “Con mau nói đi, có cách nào để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại?” “Bố, với chúng ta, bây giờ không phải là khó khăn, mà là cơ hội”. “Được! Con nói là cơ hội thì chính là cơ hội, con mau nói cho bố biết cơ hội ở đâu đi?” Hậu Thụy Niên, người luôn tin tưởng vào con trai mình giờ đã trở lại rồi. Ông ta tràn đầy mong đợi nhìn Hậu Thư Hạo. Lúc này, ông ta nhìn con trai mình bằng ánh mắt sáng ngời. Ông ta tự hào, ông ta kiêu ngạo. Đây mới chính là con trai của ông ta chứ! Lúc này, Hậu Thư Hạo dùng kẹp lửa than để kẹp từng cục than trong bếp ra. Hơi nước bốc lên trên ấm dần dần biến mất. “Bố, con trai bây giờ đang làm một việc, gọi là gì nhỉ?” Hậu Thụy Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Diệt cỏ tận gốc?” “Không sai, chính là diệt cỏ tận gốc!” “Cấm địa Đông Hải đối với các gia tộc lớn chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là một trò cười”. “Lần này, Lý Phong đưa theo tập đoàn Lăng Tiêu tiến về phía Bắc, nhất định là cũng mang theo một số cao thủ trong cấm địa Đông Hải đi cùng”. “Nếu như chúng ta lúc này phái người đến giết Đông Hải”.