Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1013: Giống như cành liễu lắc lư.



Một tên vệ sĩ quỳ xuống. “Bụp!” Một tên vệ sĩ trượt dài cả chục mét trên mặt đất. Trước khi Khổng Thiều Hóa kịp phản ứng lại, tất cả các vệ sĩ của ông ta đều đã bị Vương Tiểu Thất đánh gục, nằm rạp trên mặt đất. Lúc này Vương Tiểu Thất vặn khớp cổ, đi về phía Khổng Thiều Hóa. Cổ cậu ta có hơi đau. Lý do đau là bởi vì. Tối hôm qua, Vương Tiểu Thất muốn tặng cho Thang Chiêu Đệ một bất ngờ. Cậu ta leo thẳng lên tầng bảy qua đường ống thoát nước. Khi cậu ta thò đầu từ cửa sổ vào phòng của Chiêu Thang Đệ. Cậu ta nhìn thấy Thang Chiêu Đệ đúng lúc đang thay quần áo. Sau đó, hai “quả bóng trắng” lộ ra sau lớp vải. Chương 409: Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn Sau đó... Vương Tiểu Thất rơi xuống từ của sổ. Mặc dù người cậu ta không bị thương nặng. Nhung cổ bị trật khớp rồi. Còn nữa, vì mũi chảy nhiều máu quá. Dẫn đến bây giờ hơi khó thở. “Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!” “A! A!” Đường đường là trưởng tộc của một gia tộc lớn mà lại bị Vương Tiểu Thất đánh cho phải quỳ gối van xin giữa đường lớn. Tiếp theo, Vương Tiểu Thất nắm cổ áo Khổng Thiều Hóa, giống như nắm một chú chim nhỏ lôi đến sảnh tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu. Vương Tiểu Thất vừa đi vào, liền nhìn xung quanh. Cậu ta giơ ngón tay ngoắc ngoắc mấy người Giang Biệt Hồng. Sau đó nhếch mép cười. “Hai người mau vào đi!” “Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn”. “Nếu anh ấy không còn kiên nhẫn nữa, thì sẽ không hay đâu nhé!” Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân nhìn nhau. Hai bố con thấp thỏm không yên, run sợ đi theo vào. Vừa vào đến sảnh. “Vèo!” Hai bố con họ Giang cùng cảm nhận được một luồng khí lạnh! Tất cả đám tay chân tinh nhuệ mà hai nhà họ phái đi đều nằm trên đất! Lúc này, trước quầy lễ tân. Lý Phong bình thản ngồi đó. Tay anh cầm một cái kẹo hồ lô. Kì lạ là anh không ăn kẹo hồ lô. Mà dùng lưỡi liếm từng chút một. Có vẻ như kẹo hồ lô liếm như thế này ngon hơn là cắn từng miếng một. Mấy người Giang Biệt Hồng đi vào. Lý Phong cũng không thèm nhìn. Anh đang chuyên tâm liếm cái kẹo hồ lô. Đợi Lý Phong liếm cũng gần xong rồi. Cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra. “Tinh!” Lúc này, có một mỹ nhân mặc đồ màu đen gợi cảm bước ra. “Lộp cộp”. “Lộp cộp”. Đôi giày cao gót sáng bóng bước trên nên đất. Âm thanh lanh lảnh vang khắp sảnh. Cặp đùi thon thả thẳng tăm tắp như đôi đũa được bao bọc bởi quần tất đen. Nhìn lên là chiếc váy ngắn ngang đùi. Vòng eo mảnh khảnh. Giống như cành liễu lắc lư. Cho dù bản thân đang lâm hoàn cảnh như thế này. Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân vẫn dán mắt vào thân hình ấy. Cô ta thật tinh tế trong sáng. Khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, khiến người ta chìm đắm trong gió xuân. Cô ta chính là Hứa Mộc Tình? Bây giờ khắp Thiên Môn đều đồn về nữ doanh nhân mạnh mẽ ở phía Nam? Chỉ cần nhìn qua một lần đại mỹ nhân này cũng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc khó quên, đi đến trước mặt Lý Phong chào nhẹ. “Cậu chủ, cô chủ muốn cậu lên tầng, cô ấy đói rồi”. “Ừ, việc ở đây giao cho cô xử lý”. Nói xong, Lý Phong đứng lên. Anh lướt qua người Raven như một con gió thoảng. “Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là cậu chủ nữa”. “Cô gọi tôi là anh như mọi người gọi là được rồi”. “Vâng thưa cậu chủ”. Cửa thang máy dần đóng lại. Đóa hoa giải ngữ này lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn rạng ngời với đám người Giang Biệt Hồng. “Cô không phải là Hứa Mộc Tình!” Giang Lân Vân chỉ Raven nói. Raven cười mỉm: “Tôi là thư ký thân cận của cô chủ”.